Bảo-Bình Trên Xứ Lạ

 

 Còn yêu thương biển:

 

Mắt xưa vương bóng sông hồ

Tóc xưa gió lộng bến-bờ yêu thương

Mê man giấc mộng đêm trường

Hồn theo ngọn sóng, về đường biển xưa.

 

 Nhớ về cố quốc:

 

Trèo lên đỉnh ngọn núi cao.

Nhìn về quê cũ biết bao là buồn

Bình ơi gió cuốn mây tuôn

Biển xanh sóng dậy gọi hồn Âu Cơ.

 

  Xưa ở Hải Tuần, bây giờ lưu lạc giang-hồ:

 

Biển Bắc ta hề  coi nhẹ không

Phong sương dầy dạn kiếp tang bồng

Bỗng dưng nghiêng ngửa đời lưu lạc

 Ðất liền thủy thủ bàn tay không

Cúi đầu hiu hắt trên đường phố

Chiều về ra biển đứng chờ trông. 

 

 Ði lánh bụi trần :

 

Ðường xa xứ lạ chợt buồn

Tìm xem chỉ thấy cội nguồn hư vô.

Triều lên con sóng vật vờ

Theo về bến giác giấc mơ cuối đời.

 

 Gặp cảnh lỡ làng:

 

Một

 

Khi anh về hoa rơi trên lối củ

Chim xa rừng và lá đã thay mầu

Mây cũng u-buồn bay đi viễn xứ

Và chúng mình thôi không còn có nhau

 


Hai

 

Thuyền xa bỏ bến Sông Cầu

Trong cơn gió lộng, xa nhau mịt 

Mùa sang trở giấc đêm thu

Mơ nghe em gọi tận từ miền xa.

Thấy em theo gió về nhà

Gót chân quất quít theo tà áo xưa.

 

 Qui-ẩn :

 

Ta riêng ở một góc trời

Một trang tâm sự, một đời phế hưng.

 

 Tái xuất giang-hồ :

 

Mười năm tìm kiếm may vừa gặp.

Bẻ kiếm bên trời tưởng đã quên

Uống đi, một chén tương phùng nữa

Mai mình nương gió kéo buồm lên.

 

 Còn long đong:

 

Phù sinh một kiếp luân hồi

Chạy quanh chạy quẩn một đời long đong.

Thôi về tô má em hồng

Gác thanh guơm cũ xếp chồng sách xưa

 

 Ở Việt-Nam :

 

Cây da rễ bám bên đình

Mang đi không được nên mình xót xa

Mai kia khi trở lại nhà

Ðường xưa lối cũ cỏ hoa vẫn còn?

 

 Mất người yêu dấu trên đường tìm tự-do:

 

 Em ơi chín nhớ mười thương

Em đi để sóng đại dương nghẹn ngào

Anh ngồi dỗ giấc chiêm bao

Ðợi em cùng với trăng sao hiện về

 


 Biệt-tích:

 

Cho ta thoát kiếp luân hồi

Thoát cơn hồng thũy, thoát đời long đong

Sông sâu nước chảy xuôi dòng

Bèo ra biển mặn còn mong nỗi gì.

 

 Qua phút ngặt nghèo:

 

Trên những con đường mòn

Xanh sao cuộc đời buồn

Chợt hồng tia nắng ấm

Ngạt ngào hương gió thơm.

 

Trên con đường ven sông

Thuyền ai thả xuôi dòng

Khói chiều vương mái ấm

Nghe yêu thương vợ chồng.

 

 Sắp vào cửa thiên-đường :

 

Dù mai chim có lìa đàn

Hướng dương thôi nở, mây ngàn ngừng trôi

Thần tiên gọi bạn bên trời

Ta vin cành gió vào nơi địa đàng.

 

 Có mối tình nở muôn:

 

Yêu thương Quỳnh nở muộn

Nắng sớm hoa Mai hồng

Cành nam chim làm tổ

Ấp ủ nhau mùa đông.

 

 Vui thú điền viên:

 

Dù không thỏa mộng sông hồ

Cho con cha dựng bến bờ yêu thương

Cho em giấc ngủ bình thường

Cho anh một chút tơ vương cuối trời.

 


 Có người yêu với mối tình thủy chung:

 

Yêu anh từ thủa thơ ngây

Theo anh từ lúc nắm tay dại khờ

Dù rằng là thật hay mơ

Cho em theo hết bến bờ anh đi.

 

 Vẫn còn trái tim xanh:

 

Yêu người từ thủa còn thơ

Năm canh thao thức ngẩn ngơ tình đầu

Yêu nguời trong giấc chiêm bao

Cho đêm huyền hoặc trăng sao sáng ngời

Bao giờ phải trở về trời

Ðứng trên mây gọi tên người dấu yêu.

 

Trần Quang Thiệu

2003-2004