Tâm T́nh Gửi Bạn

 

Mc Lc

 

Tâm T́nh Gửi Bạn. 1

Gửi Bạn Miền Xa. 2

Tháng Tư Cảm Khái 5

Bạn Bè Và Tên. 8

Tóc Bạc. 10

Bao giờ gác kiếm?. 12

Hai Bàn Chân Mỏi 15

Mai Mốt Anh Về. 17

Xưa Như Trái Đất 19

Hạnh Phúc Trong Nỗi Nhọc Nhằn. 21

Meo! 23

Can Trường Trong Chiến Bại 25

Văn Chương Chi Sự. 27

Nợ Nần. 29

Gặp Lại Người Xưa. 31

Lẩn Thẩn. 34

Can Trường Trong Chiến Bại – II 37

Dốt …. 40

Biển Bắc Ta Hề …. 43

Lỡ Làng. 47

Chuyện Lăng Nhăng. 50

Mái Hiên Nào Che Nắng Che Mưa. 52

Bâng Khuâng Cuối Tuần. 54

Một Chút Suy Tư. 56

Cũng Đủ Vui 58

Kỳ Thị 60

Bờ Sông Cũ. 63

Tháng Mười Và Bạn. 65

Đa Đoan. 67

Đa Đoan – II 69

Niềm Ân Hận. 71

Bỏ Cuộc Chơi 74

Đ́nh Công. 76

Nỗi Đau C̣n Dài 78

Nỗi Đau C̣n Dài – II 81

 

 

Gửi Bạn Miền Xa

 

Bạn thân,

 

Trời San Jose mấy hôm rày nóng và nắng chói chang làm tôi chợt nhớ Sài-G̣n, chợt nhớ những ngày tháng cũ ,và muốn tâm sự với bạn bè. Tôi nhớ đâu viết đó và viết lăng nhăng những cảm nghĩ vụn vặt. Nếu bạn không có th́ giờ th́ không cần đọc v́ chẳng có ǵ quan trọng đâu.

 

1. Tháng Tám năm này là tôi xa Sài G̣n 32 năm. 32 năm xa cách nhưng tôi cảm thấy ḿnh gần gụi với Sài G̣n và bạn bè hơn  xưa nhiều. Ḿnh già đi, ḷng ḿnh cũng chùng xuống như những nếp nhăn của con mắt có đuôi. Tôi cũng yêu thương người và rộng lượng với chính ḿnh hơn bất cứ lúc nào. Các bạn có cùng một cảm nghĩ như tôi không?

 

 2. Tôi từ chối không đi Pháp, đi Thái-Lan, đi Nhật với bạn bè v́ tôi ghét Tây đô-hộ VN, căm hờn Thái Lan giết người tị-nạn trên biển, thù Nhật làm hai triệu dân ḿnh chết đói, thế nhưng tôi lại mong có dịp viếng Vạn Lư Trừơng Thành, thăm Tây-Hồ, Tô-Châu và nhiều địa danh Trung Hoa mà tôi đă thuộc nằm ḷng từ thủa c̣n ngồi trên ghế nhà trường, dù rằng Tầu cũng đô-hộ VN ḿnh hàng ngàn năm và đang giết ngư dân ḿnh.  Các bạn nghĩ có lẽ là tôi điên nên mâu thuẫn với chính ḿnh? 

 

3. Dù không có tôi đi cùng nhưng xin các bạn cứ đi Tây, đi Thái Lan hay đi Nhật. Những cuộc du-lịch đó sẽ không làm cho những ngày đô-hộ dài thêm, không làm dân V.N đắm ch́m thêm trên biển, hoặc  đói khát thêm như năm Năm Ất Dậu ngày nào. Nói tóm lại là tôi tin rằng ḿnh có thể hành động theo t́nh cảm của ḿnh miễn là những hành động đó không gây tác hại cho người khác, cho quốc gia, cho nhân loại. Và cũng như vậy tôi tin chắc rằng không phải v́ mai này chúng ta tới thăm nước Tàu mà ngư dân ta sẽ chết thêm hay VN rồi lại bị đô hộ thêm một ngàn năm!

 

4. Cộng Sản BV chiếm miền Nam, chúng ta bỏ nước ra đ́, và họ vẫn c̣n đó. Theo lư th́ chúng ta không nên về, nhất là khi chúng ta không c̣n cha mẹ anh em ruột thịt ở bên đó cần cưu mang. Thế nhưng đa số chúng ta đă về thăm quê nhà. Tôi cũng đă về. Tâm sự tôi trước ngày đi tôi cũng đă chia sẻ với bạn-bè. Tôi viết lại dưới đây một đoạn ngắn để các bạn thấy là tôi rất yếu mềm:

 

“Tôi có ư-định về thăm Việt Nam vào Tháng Ba năm 2004, hay đúng hơn về thăm hồn Việt Nam một lần để khỏi c̣n phải băn khoăn, khắc khoải. Núi non Việt Bắc có lẽ không hùng-vĩ bằng núi Cali, băi biển Nha Trang chắc chắn không đẹp bằng Bahamas beach, và lăng tẩm Huế không vĩ đại bằng Cấm Thành, nhưng dù nơi nào đi nữa tôi vẫn thấy như thiếu một cái ǵ. Có lẽ  là “hồn sông núi”, chữ nghĩa chúng ta học và hiểu từ ngày c̣n thơ nhưng bây giờ mới cảm được. Mời các bạn về chung với tôi. Ngày xa Hà-Nội tôi c̣n thơ-dại nhưng có bạn đă gần như trưởng thành, có lẽ đă biết yêu như mấy ông anh họ của tôi. Một ông anh trước khi qua đời viết cho tôi về  những kỷ niệm và tấm ḷng thiết tha muốn về thăm lối cũ dù rằng “lối cũ h́nh như nhỏ lại”.”

 

5. Những lư do mà tôi muốn đi thăm Trung Hoa cũng không khác ǵ  những  những lư do khiến tôi quyết định  về thăm V.N. Hồn Việt Nam kéo tôi về, “Trống Trường-Thành lung lay bóng nguyệt” đưa tôi đi. Từ nhỏ chúng ta đă học văn chương VN và vô t́nh chúng ta đă thấm vào trong huyết quản những nét hoang đường kỳ thú của văn chương Trung Quốc. Dù biết chắc rằng phần lớn chỉ là hư cấu nhưng không mấy ai không ao-ước nh́n thấy sông Tiền-Đường nơi Thúy Kiều gieo ḿnh tự vẫn, thấy Giang Nam nơi Nhậm Ngă Hành bị giam dưới đáy Tây-Hồ, hay thấy chùa Hàn Sơn ở Hàng Châu nơi Trương Kế nằm trên thuyền viết “Phong Kiều Dạ Bạc”? Con chiên muốn t́m đến Jerusalem, Phật tử muốn xem cây bồ-đề bên Ấn Độ, và tôi, tôi nghĩ là ḿnh đi “hành hương” về thánh-địa của một nền văn-học đă thấm vào máu Việt chúng ta nhiều đời. Tôi không “chiêm ngưỡng” xác “Cụ” Hồ, không thăm lăng Mao Sếng Sáng, tôi đi t́m một chút ǵ đó ở trong tôi, và tôi sẽ không làm điều ǵ tai hại cho bất cứ ai.

 

6. Chuyến viễn du trên biển với bạn bè, với Lộc đầu năm nay để lại cho tôi một dấu ấn không phai. Đó là lần cuối Lộc thấy biển, thấy bạn bè tụ tập quanh ḿnh. Càng nghĩ tôi càng thấy t́nh bạn vào tuổi xế chiều là tha thiết, là rồi tất cả chỉ là “không”, và tôi sẽ không bỏ lỡ cơ hội theo bạn trèo lên đỉnh Trường Thành, ngao-du  Tây Hồ, nghe chuông chùa Hàn Sơn ở “Cô Tô thành ngoại” v́ sợ rằng mai đây ḿnh có muốn cũng không được. Như tôi đă nói lúc tiễn đưa Lộc về cơi Niết Bàn là “tuối trung b́nh của chúng ḿnh cũng đă hơn 60. Ra đi chỉ là vấn đề thời gian”, c̣n được giây phút nào vui chơi với bạn bè ḿnh không nên  bỏ qua, và có thể China chỉ là một cái cớ cho chúng ḿnh gần gụi nhau hơn. 

 

Bạn thân,

 

Như đă nói, tôi viết lăng nhăng, nhớ đâu viết đó, lâu lâu tâm t́nh với các bạn cho vui cuộc đời vậy thôi chứ chẳng có ǵ quan trọng. Các bạn ở xa có về Cali giang-hồ nhớ đừng quên gửi điện thư thông báo. Nam Cali nổi tiếng hiếu khách, Bắc Cali cũng ấm như Sài-G̣n. Vài hàng thăm bạn.

 

T́nh thân,

 

Ngụy Xưa

August, 2005


Tháng Tư Cảm Khái

  
Bạn thân,

  
Tôi không có ư định viết cho bạn về “tháng Tư buồn”, có nhiều người sẽ viết về niềm đau phế phủ này, nhưng muốn nhắc bạn “tháng Tư của chúng ḿnh” 44 năm xưa! Vâng, 44 năm trước  tháng Tư đó chúng ḿnh qùy xuống giơ  tay “Xin thề”, và chính thức trở thành “quan một tàu thủy” sau hai năm lăn lóc ở quân trường, và được đặt tên là Đệ Nhất Bảo B́nh.

 
Chúng ḿnh có 81 đứa. Khi vào trường có đứa mới tṛn 18 tuổi, vừa học xong trung học, mặt c̣n búng ra sữa, và đêm đầu tiên c̣n khóc nức nở v́ nhớ nhà. Nhưng bạn ta cũng có “già Tánh”, đi lính từ khi thôi … bú, sau này cặm cụi học lấy bằng Tú Tài, xin vào trường học làm quan cho le lói cuộc đời. Giữa hai thái cực đó là một lũ làng nhàng. Có đứa đă năm thứ ba … dự bị Văn Khoa, hay năm thứ hai … Toán Đại Cương ở đại học Sài G̣n. Đứa nào cũng chán học, chán cuộc đời g̣ bó, đi t́m cho ḿnh một con đường thênh thang của biển rộng sông dài. Ôi, giấc mơ lăng mạn của thời thanh xuân đó chỉ c̣n lại trong chúng ta như một kỷ niệm êm đềm.

  
44 năm bao nhiêu là nước chảy qua cầu, 81 đứa bây giờ chỉ c̣n lại có 64, và đứa nào cũng đă trên “sáu bó”, tóc đă hai mầu, bốn mắt, và vài đứa c̣n khấp khẫng ba chân! Bạn cứ yên chí ngồi yên đó, từ từ rồi tôi sẽ điểm danh từng đứa c̣n lại, nhưng hôm nay tôi chỉ muốn nhắc đến những đứa đă bỏ cuộc chơi.

 
Bố mẹ chúng ḿnh sinh con trai, quí như vàng như ngọc nên đặt tên nào cũng lót chữ Kim, chữ Ngọc. Bảo B́nh có 7 viên ngọc nhưng bốn viên đă vỡ tan tành. “Ngọc Long” tử trận trên sông Cổ Chiên, “Ngọc Bảo” hy sinh trên sông Tiền Giang, “Ngọc Thông” tử thủ ở Duyên Đoàn 16, và “Ngọc Báu” tử nạn ở Rừng Lá trên đường về đơn vị! “Ngọc Quyên” cũng suưt nữa th́ “tiêu tùng”, tàu Quyên chỉ huy bị ḿn ch́m dưới đáy sông Năm Căn, Quyên bơi được vào bờ, coi như con tàu đă thế mạng cho Quyên! C̣n “Ngọc Bích” th́ tuyệt tích giang hồ, “Ngọc Luân” đi tu, buổi sáng ngồi tụng kinh sám hối. “Kim Khánh” với “Kim Lợi” th́ bây giờ một đứa mang máy trợ tim đi làm, một đứa hồi hưu trông cháu ngoại. Đúng là “ngọc nát vàng phai”!

  
17 đứa ra đi, có đứa nằm yên trong ḷng đất nhưng cũng có đứa ch́m sâu đáy biển Thái B́nh. Mấy năm trước tôi nằm mơ thấy Hoài Bích. Nó nói “tao đói và lạnh”, tôi giật ḿnh thức dậy, nước mắt chan hoà, sáng hôm sau lên chùa xin lễ cầu siêu cho “Bích Cà Chua”. Ḥa Thượng đọc kinh bằng tiếng Phạn, tôi chẳng hiểu ǵ, nhưng ngửi mùi trầm hương, nghe tiếng kinh như lời ru,  tôi thấy ḷng êm ả v́ cầu siêu không phải chỉ cho linh hồn người chết mà c̣n cho người sống bớt đau thương. Tôi đem h́nh Bích gửi trên chùa Giác Minh, và các bạn c̣n nhớ không, năm rồi gặp nhau chúng ḿnh cúi đầu “gọi bạn đă qua đời về họp mặt”:

 
Có gặp Cà Chua, thằng Bích đó.
Nhắn dùm là tớ đă đem h́nh
Lên chùa gửi gấm nghe kinh kệ
Cho hồn siêu thoát chốn u-minh
 
Khi về nhớ rủ dăm ba đứa
Nghe chuyện ngày xưa để khóc cười
Tóc tớ bây giờ không xanh nữa
Chỉ c̣n một chút nhớ thương thôi.

 
44 năm! Chúng ḿnh có nhiều điều để nói lắm nhưng nói chung th́ chúng ta có những phút vinh quang và cũng có những phút đau đớn ê chề.  C̣n ǵ hănh diện hơn lúc mang thanh kiếm lên tàu nhận quyền chỉ huy. Magister Post Dium! Trên là trời, dưói là ta! Hầu hết các Tuần Dương Hạm lớn nhất của hạm-đội là do Bảo B́nh chỉ huy. Bốn tàu tham chiến trận Hoàng Sa th́ hai chiếc là do bạn ta, San và Quỳnh, làm hạm-trưởng, nhưng vinh đó mà nỗi đau cũng là đó. Ngày chúng ta mất Hoàng Sa tôi ngồi bên này bờ biển Thài B́nh không ngăn được ḍng nước mắt, và ngay cả lúc này tôi vẫn c̣n thổn thức mỗi lần nhớ tới hạm-trưởng Ngụy Văn Thà đă theo tàu ch́m xuống ḷng đại dương. Nỗi đau này làm chúng ta cúi đầu buồn bă mỗi khi nghĩ đến tiền nhân.

 
Bạn thân,

 
Mười năm gác núi sông và biển

Có được ǵ hơn một mối sầu!

 
Chúng ta có hơn mười năm hải vụ cho đến ngày mất nước tan hàng. Tôi không muốn nhắc đến tháng tư đen nhưng viết về bạn bè tôi không thể nào không nhắc đến cảnh bi hùng trong vịnh Subic Bay vào đầu tháng Năm, năm 1975. Mấy chục ngàn người đứng trên boong tầu chào quốc kỳ lần cuối, nh́n lá cờ vàng được kéo xuống từ đỉnh cột buồm, cất tiếng hát nghẹn ngào với ḍng nước mắt tuôn rơi! Những bộ quân phục được cởi ra, những cặp lon được ném xuống ḷng biển, những cặp mắt u buồn nh́n xa xôi. 32 năm rồi đó bạn, vật đổi sao dời!

  
Với chúng ta tháng Tư là tháng của vinh quang và cũng là tháng của nhục nhằn. Những người da trắng làm việc chung với tôi ở đây đâu có thể nào hiểu được tâm t́nh đó. May mà có bạn ở miền xa để tôi viết vài hàng cho vơi niềm tâm sự. Tôi biết là bạn cũng như tôi, ḷng sao khỏi bâng khuâng, phải không? Mong bạn khỏe mạnh để lâu lâu chúng ta lại được gặp gỡ chuyện tṛ.

 

T́nh thân,

 

Ngụy Xưa

Tháng 04-2007


Bạn Bè Và Tên

 

Bạn thân,

 

Ở vào cái tuổi “sixty something” của chúng ḿnh th́ kỷ niệm đă chồng chất bao nhiêu là chuyện vui buồn, mà có lẽ buồn nhiều hơn vui. Tháng Tư đen là một chuyện buồn, thật buồn, nên hôm nay tôi xin nói chuyện vui với bạn cho khuây khoả cuộc đời.

 

Nhớ những lần họp mặt, chúng ḿnh đứa nào cũng tranh nhau nói, đến độ các bà vợ chỉ c̣n biết lắc đầu. Mà cũng chẳng có chuyện ǵ mới lạ, ngoài những chuyện ngày xửa ngày xưa, khi mới bước chân vào quân trường, khi mà 81 đứa chúng ḿnh sống với nhau trong hai căn nhà rộng mênh mông bên bờ biển Thái B́nh, đêm đêm nghe gió hú qua hàng dương, nghe sóng vỗ bờ gọi hồn thủy thủ, chuẩn bị cho cuộc đời lang bạt khắp bến bờ!

 

H́nh như là một thông lệ nên hầu như chúng ḿnh đứa nào cũng được bạn bè đặt cho một “nick name”! Thông dụng nhất là tên xúc vật. Chúng ḿnh có Hùng mèo, San vịt, Quỳnh voi, Báu heo, Hải chó, Tính ngựa, Toàn nai … , đủ cả 12 con giáp, và c̣n hơn thế nữa, cứ như là sở thú Sài G̣n!  Những đứa khác, nếu không được là xúc vật, th́ cũng được đặt cho những cái tên chẳng có ǵ văn-hoa, tên nào cũng mang một ư nghĩa trêu ghẹo vui đùa, để rồi hơn 40 năm trôi qua mỗi lần gặp gỡ chúng ḿnh lại lăn ra cười v́ những kỷ niệm gắn liền với cái tên.

 

Nhớ N. V. Cự không? Cự là to lớn, tên đẹp như thế mà thầy Taylor dạy Anh văn lại lịch sự gọi “Mister Cu” lên trả bài! Cự đứng lên xua tay phản đối “No cu!” cho cả lớp phá lên cười. Lúng túng một hồi rồi thày Taylor cũng hiểu, nhưng từ đó Cự trở thành “Mister Cu”. Mr. Cu phản đối măi nhưng bạn bè vẫn không tha nên đành nhe răng cười trừ! Sau này Cự lấy vợ, có tới bốn con, và thiên hạ có bốn bồ chữ th́ con cái của Mr. Cu chiếm hết ba bồ. Nhà Mr. Cu có ba tiến-sĩ và một thạc-sĩ. Chưa hết Mr. Cu c̣n “chôm” được một cô nha-sĩ cho con trai và kiếm được một anh tiến-sĩ cho con gái. Riêng Mr. Cu sang Mỹ đổi tên là David, cũng tốt nghiệp C.S., và trở thành một IBMer! Anh bạn Cự, như vậy bạn “No cu” ở cái chỗ nào?

 

Kỷ niệm vui v́ những cái tên th́ c̣n nhiều lắm nhưng viết thêm lại sợ bị … Ngụy Bà mắng là đă già đầu rồi mà c̣n viết bậy nên xin hẹn các bạn tháng Năm này gặp nhau ở Houston chúng ḿnh lại kể chuyện về Nam Đĩ, về Hải J, về Cụ Thộn, về K.K. Củ Cải, về Lumumba, về Peni-Khánh, về Tào-Tháo, về Xe-Ngựa, về Tara Trung, v. v… và v. v…

 

Bạn thân,

 

Khi tan hàng tuổi chúng ḿnh mới độ ba mươi, cái tuổi hào hứng nhất cuộc đời, thế nhưng chúng ta lại cúi đầu, chịu nỗi nhục nhằn, bỏ quê hương làm ngựi lưu lạc, hoặc bị nhốt trong những trại “cải-tạo” trên rừng!  Chúng ḿnh cũng chung niềm đau với dân tộc, cũng chiụ bao nhiêu tan tác chia ĺa. Minh x́-dầu (hay Minh Tàu) và L. V. Huê aka “Chuối” bị nhốt chung. Hai thằng “quan năm tàu-thủy” phải đi lượm đá bằng xe ḅ, thằng kéo thằng đẩy trên những con dốc dài ở thượng du Bắc Việt trong khi trời lạnh teo “bu-gi”! Lâu lâu được vợ ra thăm, “bú mồm” cho đỡ nhớ th́ bị cán-bộ nạt nộ, Minh x́-dàu chỉ c̣n biết cằn nhằn “Ở trong Nam ông c̣n bú “ǵ ấy” nữa chứ”.  Sau này sang Mỹ theo diện H.O. Minh x́-dàu và Chuối kết thông gia. Đám cưới của xấp nhỏ, bạn bè cùng khoá Bảo-B́nh đem trái chuối … chấm x́ dầu lên sân khấu mừng hai họ!

Bạn ơi, chúng ḿnh có nhiều chuyện buồn nhưng cũng có lắm chuyện vui. Vui hay buồn ǵ cũng là những kỷ niệm kết chặt chúng ḿnh thành anh em một nhà, để rồi hơn 40 năm sau vẫn c̣n nhớ tới nhau. Chúc bạn những ngày vui, dù bạn đang ở đâu đó trên địa cầu.

 

Thân.

Tháng 04-2007


 

Tóc Bạc

 
Bạn thân,

 
Khi c̣n trẻ đọc “Lâm Giang Tống Hữu” (Đến bến sông tiễn bạn) của Đỗ Phủ tôi không thấy thấm thía, thế nhưng bây giờ đọc lại tôi thấy thật ngậm ngùi. Bài thơ viết về lúc tiễn đưa bạn già đi phiêu bạt, không rơ tương lai rồi ra sao, trên bến sông người ở lại rơi nước mắt ướt khăn, buồn bă nh́n con thuyền tách bến khi cơn gió nổi mà thấy thương người đầu bạc lẫn trong lớp sóng bạc đầu: “Bạch đầu lăng lư bạch đầu nhân”!

 
Tôi thấy ngậm ngùi v́ đầu chúng ḿnh tóc cũng đă pha màu, và mỗi khi tiễn bạn ở xa tới chơi ra về tôi lại thấy thoáng buồn, v́ như Đỗ Phủ, tôi không biết có bao giờ gặp lại bạn nữa hay không. Người bạn của Đỗ Phủ đă 70, và vài đứa chúng ḿnh tuổi cũng gần kề. Hơn thế nữa, nhiều năm lưu đầy trên núi rừng Việt Bắc khiến vài đứa chúng ḿnh già hơn tuổi thật rất nhiều!


Lần đầu tiên đón T. Đ. Liệu lên chơi Thung Lũng Hoa Vàng tôi đă thẫn thờ nh́n người bạn gần 20 năm mới gặp. Lúc đó Liệu mới hơn năm mươi mà tóc Liệu đă bạc phơ. Liệu c̣n xách theo chiếc điếu cày, sản phẫm của những ngày tù “cải tạo”, v́ đă quen với những cơn say choáng váng cho đủ lăng quên đời. Trông Liệu như một tiên ông bị giáng trần trong cổ tích, và bạn bè không thể không xót xa.

 
Liệu nói: “Bà già ở apartment trên lầu đă hơn 80, gặp “moi” lần đầu, gật đầu “chào cụ mới sang", và hỏi thêm "thế năm nay cụ được bao nhiêu tuổi?”; “moi” vừa buồn cười vừa thương thân”.  Cũng may Liệu dần dần hồi phục, bỏ được cái điếu cày, và dù phải qua một lần giải phẫu tim, vẫn c̣n có thể lái xe 6 tiếng đồng hồ, từ Little Sài G̣n lên San Jose thăm bạn hiền. Đ. V. Mai không được may mắn như thế. Hai quả thận không c̣n cầm cự được sau 14 năm tù đày, và hai lá phổi tan nát v́ ung thư đă vĩnh viễn đưa Mai “về với mẹ, với cha” trong chiếc b́nh đựng nắm tro tàn!


Bạn thân,

 
Ngậm ngùi th́ có nhưng bạn đừng buồn v́ tóc bạc chưa chắc đă là bất lợi. Trường hợp của  N. Nghiă bạn ta chẳng hạn: Nghĩa càng ngày càng đẹp trai với mái tóc muối tiêu. Vợ Nghiă đă qua đời nhiều năm, con cái cũng đă lớn khôn, nên bạn bè xúi Nghĩa về VN kiếm người bạn mới cho đỡ cô đơn trong lúc tuổi già. Chúng nó thêm mắm thêm muối là với con gái VN th́ “nhất tiêu, nh́ kiều”. Việt kiều tóc muối tiêu, nguyên cử-nhân luật khoa đại học Sài-G̣n, th́ chắc chắn là đắt hàng, thế nhưng Nghĩa vẫn chưa về, có lẽ v́ c̣n nhớ thương người vợ sớm qua đời khi các con c̣n rất thơ dại.  Nghĩa cũng như anh em chúng ḿnh ở xa, mỗi lần gặp nhau chỉ c̣n biết than:

 
Tóc tớ bây giờ không xanh nữa,

Chỉ c̣n một chút nhớ thương thôi.

 
Ù th́ chúng ḿnh đă già, nhưng đừng nhuộm tóc bạn ạ, v́ già mà tóc đen nhánh th́ coi không giống ai! Bạn có nghĩ như thế không?

 

Tinh thân,

 
P.S. Chép nguyên tác bài cổ thi của Đỗ Phủ để các bạn xem:

 
Lâm giang tống hữu

 

Bi quân lăo biệt lệ triêm cân

Thất thập vô gia vạn lư thân

Sầu kiến châu hành, phong hựu khởi

Bạch đầu lăng lư bạch đầu nhân .

 

Ngụy Xưa

Tháng 04-2007


Bao giờ gác kiếm?

 

Bạn thân,

 

Bạn hỏi tôi là bao giờ “rửa tay gác kiếm”, hay là “rửa tay gác key-board”? Thật ra th́ chúng ḿnh rửa tay gác kiếm từ lâu rồi, có đến hơn 30 năm, ngày mà chúng ḿnh tan hàng bỏ chạy ra xứ người hay bị bắt lên rừng. Chúng ḿnh may mắn hơn Lưu Chính Phong (Tiếu Ngạo Giang Hồ) là c̣n giữ được tấm thân tàn để làm lại cuộc đời nơi xứ lạ. Tuy nhiên đă “gác kiếm”, thanh kiếm mà chúng ta vẫn mang trong những nghi lễ hội hè, nhưng lại phải cầm cầy mà “cầy sâu cuỗc bẫm” ở xứ người!

 

Nhiều đứa chúng ḿnh trở lại trường, và rồi ít nhiều làm việc trong các nghành liên quan tới máy điện toán nên thường được hỏi thêm bao giờ “rửa tay gác key-board”. Bạn biết là chúng ḿnh đứa nào cũng đă làm việc trên dưới 30 năm, cộng thêm với thời gian quân vụ ở VN th́ cũng đến 40 năm, như thế chúng ta đáng được rửa tay về vẽ lông mày cho “bu nó”, như nhiều bạn đă làm!

 

Tám năm trước đây tôi đă có lần “thử” hồi hưu, hưởng thú thanh nhàn, theo đuổi những đam mê thời niên thiếu nhưng rồi chưa được ba tháng đă bị vợ tống ra khỏi nhà v́ không chịu được “nếp sống mới” của tôi! Vườn tược bị tôi đục phá lung tung, xây cái này, đóng cái kia, cuối cùng “chẳng ra cái ǵ cả”, và lưng vợ tôi muốn c̣ng xuống v́ khuân ciment với đá giúp tôi! (Các con tôi đă đi học xa, nhờ ai bây giờ?)

 

Tôi trở lại làm việc cho Knight Ridder, hăng báo chí lớn thứ hai của nước Mỹ, và nhủ thầm “chắc chỉ độ 6 tháng là cùng” v́ biết là ḿnh không c̣n cái hăng hái của tuổi thanh niên! 6 tháng kéo dài thành 8 năm, và tôi vẫn ngồi đây, trong giờ làm việc, viết cho bạn những ḍng ấm ớ này v́ tôi … chẳng có việc ǵ làm.  Người ta không để tôi đi dù rằng tôi đă lỗi thời, kiến thức không được up-to-date như bọn trẻ mới ra trường. Có lẽ lư do duy nhất họ chưa để tôi đi là v́ hăng hăy c̣n tiền, và tôi như cuốn tự-điển, vất đi th́ tiếc nên vẫn được trưng bày trên kệ, dù rằng tra tự điển on-line cập nhật hơn nhiều! C̣n tôi mang danh SPEW officer (Seat Play Eat Water – Ngồi Chơi Sơi Nước) cũng chẳng dại ǵ mà xin từ chức trong lúc vừa lănh lương, vừa có th́ giờ ngồi viết lách lăng nhăng!

 

Mới đây Knight-Ridder đă được bán cho McClatchy, đa số các bạn đồng nghiệp của tôi đă được âu yếm tiễn đưa. Mỗi lần đi ăn trưa tiễn bạn tôi bùi ngùi và đợi đến phiên ḿnh, có lẽ cũng chỉ trong năm 2007 này là cùng. Hiện giờ tôi vẫn “ngồi chơi sơi nuớc”, nhân viên của chủ nhân mới lâu lâu tới hỏi một câu chuyện cũ (đă nói tôi là cuốn tự điển trên kệ mà), gật gù ra cái điều hiểu biết, nhưng cái chuyện “chuyển giao kỹ thuật” này không biết kéo dài đến bao giờ, và có thể họ c̣n … mời Ngụy ngồi chơi sơi nuớc ít lâu nữa!

 

Thực ra th́ anh em chúng ḿnh không c̣n nhiều lo nghĩ về đời sống. Con cái chúng ta đă thành người, đă đi xa, chúng ta không c̣n nhiều nhu cầu vật chất nên đời sống nhẹ tênh. Đi làm hay hồi hưu không là điều chúng ta phải băn khoăn, mà có thể để mặc cho hoàn cảnh đưa đẩy. Và thú thật với bạn, chúng ta đi làm ở Mỹ này là v́ cơm áo, chứ không phải là đam mê chọn lựa đầu đời. Khi Kim-Khánh giă từ AmDahl Corporation mấy năm trước đây, không buồn và cũng chẳng vui, và chẳng luống tiếc dù đă làm việc cho hăng một thời gian dài, thế nhưng đêm nẳm mơ thấy ḿnh trễ tàu, giật ḿnh thức dạy, ḷng buồn mênh mang. Hơn muời năm hải-vụ ở quê nhà để lại một dấu ấn không phai, c̣n bao nhiêu năm làm việc ở xứ này chúng ḿnh coi như là cơi tạm nên bây giờ đi hay về, làm việc hay hồi hưu, cũng chẳng có ǵ đáng quan tâm!

 

Bạn thân,

 

Chuyện vui buồn xứ người của anh em chúng ḿnh c̣n nhiều lắm, từ từ rồi tôi sẽ kể bạn nghe. Bây giờ tôi phải đi họp. Ngồi chơi sơi nước nhưng lâu cũng vẫn  phải họp hành, dù rằng tới pḥng họp chỉ để gật gù, phát biểu ấm ớ “I think ..”, “I guess ..”, so and so! Chào bạn nghe.

 

T́nh thân,

 

Ngụy Xưa

Tháng 04-2007


Hai Bàn Chân Mỏi

 

Bạn thân,

 

Thư trước tôi đă nói với bạn là cuối tháng Năm này chúng ḿnh sẽ gặp nhau ở Houston. Lần đầu tiên gặp lại nhau sau khi tan hàng thực ra đă hơn 20 năm, và đó là lần họp mặt khiến chúng ta cảm động và bùi ngùi, v́ tưởng rằng sau khi bỏ chạy khỏi VN chúng ta chẳng c̣n có dịp nào gặp lại nhau đông đủ như thế.

 

Sau đó chúng ta c̣n gặp gỡ nhiều lần, tại San Jose, tại Santa Anna, tại San Diego, tại Washington DC … và lần này là Houston. Báo cho bạn biết là lần này có “Vịt Xiêm” L.A. Kiệt sẽ về gặp gỡ chúng ḿnh.

 

Bao nhiêu lần họp mặt, dù xa hay gần, chẳng bao giờ chúng ta gặp Kiệt v́ những ngày tù đày trên thượng du Bắc Việt, những điếu thuốc đen, những chai rượu đắng uống cho quên sầu đă làm cho thân thể Kiệt mỏi ṃn, bụng trướng v́ gan chai, và hàng tuần phải đi lọc máu tới ba lần. Kiệt muốn lắm, muốn gặp bạn bè, muốn nắm tay nhau, muốn nghe kể chuyện xưa, dù để khóc hay cười nhưng lần nào chúng ta họp mặt Kiệt cũng đang nằm trong bệnh viện, hoặc đứng không vững trên hai bàn chân mỏi.

 

Nhớ chuyện xưa, khi chúng ḿnh c̣n trè, c̣n độc thân, c̣n đang phiêu bạt trên những con tàu khắp bến bờ th́ Kiệt nhờ có chuyên môn nên được gọi về Sài-G̣n coi Trung Tâm Truyền tin ngay cạnh bờ sông Sài-G̣n. Kiệt có lính, có xe, có văn pḥng ở tuốt trên cao của toà nhà 4 từng, và cái văn pḥng ấy bỗng dưng trở thành nơi họp mặt bó túi cho chúng ḿnh mỗi khi tàu về bến. Văn pḥng Kiệt ở trên cao nên quan to không đủ sức leo cầu thang lên ḍm ngó, c̣n chúng ḿnh lúc đó mới hai muơi mấy tuổi đời nên mấy tầng cầu thang đó ăn nhằm ǵ. Nơi Kiệt làm việc là chỗ cho chúng ḿnh leo lên tán dóc, hút thuốc mịt mù, cà phê cà pháo, và những lần “cắm trại một trăm phần trăm em ơi” c̣n là chỗ cho chúng ḿnh vật vạ, cờ bạc c̣m cho qua đêm!

 

Thoáng một cái mà đă hơn 30 năm! Tuần qua “Hải Chó”, người tổ chức họp mặt kỳ này ở Houston, nhận được điện thoại của Kiệt nói rằng muốn tới gặp anh em một lần. Hải gom góp tiền bạc mua vé máy bay cho hai vợ chồng Kiệt từ Miami qua Texas gặp anh em tháng Năm này. Nghe Hải báo tin tôi vừa vui vừa ngậm ngùi. Vui v́ sẽ gặp lại bạn cũ, ngậm ngùi v́ nghĩ rằng có lẽ Kiệt đang cố gắng lần cuối của cuộc đời! Ngồi xe lăn, ba lần lọc máu một tuần, mà c̣n cố gắng về gặp anh em th́ t́nh nghĩa nào thiết tha hơn!

 

Bạn thân,

 

Nếu có thể bạn cũng nên cố gắng về. Lúc này chẳng có ǵ thiết tha hơn t́nh bạn, nhất là cuộc đời chúng ḿnh đă gắn liền với nhau hơn 40 năm. Hai bàn chân mỏi nhưng chúng ḿnh vẫn cố bước đi. Tôi thương bạn, và đôi khi cũng thấy ngậm ngùi cả cho chính tôi. Rất mong gặp lại.

 

T́nh thân,

 

Ngụy Xưa

Tháng 04-2007


Mai Mốt Anh Về

 

Mai mốt anh về có thằng túm hỏi

Mày qua bên Mỹ học được củ ǵ

Muốn biết tài nhau đưa ông cây chổi

Nói mày hay ông thượng đẳng cu li. 

(Thơ Cao Tần)

 

Bạn thân,

 

H́nh như vào cuối năm 1978 tôi xuống thăm Phan Lạc Tiếp ở San Diego và được Tiếp tặng tập thơ của Cao Tần (Lê Tất Điều), lúc đó vừa là bạn văn vừa là đồng nghiệp của Tiếp. Tôi đọc và nhớ liền bốn câu thơ trên v́ chúng gần gũi với tâm trạng của anh em chúng ḿnh lúc bấy giờ. Bao nhiêu năm đă qua, bao nhiêu nước đă chảy qua cầu, và đời sống của anh em chúng ḿnh đă sáng sủa hơn xưa nhiều nhưng mỗi năm vào tháng Tư những câu thơ trên lại thức dậy, và tôi không không thể nào quên được những ngày long đong của chúng ḿnh khi mới đặt chân lên xứ này.

 

Có lẽ cũng không cần nhắc lại những tháng ngày u buồn đó v́ các bạn cũng chẳng thích thú ǵ với những công việc mà “bạn ta” và gia đ́nh phải làm tạm trong lúc đổi đời.  Tuy nhiên có một người đàn bà tôi muốn nhân dịp này tóm tắt một vài lời cám ơn.

 

Năm đó em vừa 24 tuổi, mới tốt nghiệp dược-khoa đại học Sài G̣n. Tháng đầu tiên trên nuớc Mỹ em trở thành hotel-maid v́ chồng em c̣n đang thất nghiệp. Và những tháng ngày sau đó em đă trải qua một đoạn đời vất vả, làm việc như McDonald counter person, như waitress nhà hàng Tàu, như assembler/technician điện tử và rồi software engineer sau khi lấy thêm hai bằng đại học từ San Jose university! Tháng tới em sẽ hồi hưu, giă từ Hewlett Packard sau 28 năm làm việc miệt mài, dù rằng tuổi em c̣n tương đối trẻ.

 

Xin các bạn cho tôi dùng lá thư này để cám ơn nhà tôi, và xin thông báo với các bạn là chúng tôi sắp có đứa cháu ngoại đầu tiên cho nhà tôi trông nom, bồng bế sau khi hồi hưu. Cuộc đời như giấc mộng, những nhọc nhằn rồi củng đă, hay sẽ qua. Giấc mộng hải hồ xưa đă bay xa, nhưng chúng ta vẫn c̣n những ǵ đáng quí, đáng nâng niu đó là t́nh bạn và t́nh nghỉa vợ chồng.

 

Riêng tôi:

 

Mai mốt có thằng bạn nào túm hỏi

Này Ngụy Xưa, đă học được củ ǵ?

Muốn biết tài nhau, đưa ông cây chổi

Vợ dạy quét nhà, rửa chén, sạch như ly!

 

Nhưng có lẽ thế là hạnh phúc đấy bạn ạ. Tháng Năm này gặp nhau rồi tôi kể thêm cho bạn nghe.

 

T́nh thân,

 

Ngụy Xưa

Tháng 04-2007 


Xưa Như Trái Đất

  
Bạn thân,

 
Có bạn điện thọai hỏi tôi sao c̣n viết măi chuyện lăng nhăng của bọn chúng ḿnh: “who care, man! Người ta đâu c̣n muốn đọc những chuyện đă quá xưa, đă được nói đến quá nhiều như chuyện lính tráng, chuyện chiến tranh, chuyện vuợt biên, chuyện cải tạo, v.v… và v.v…”.

  
Tôi phần nào đồng ư với bạn! Buổi trưa nào tôi cũng vào thư viện King của trường San Jose State University, và trên những giá sách Việt Nam đó tôi lần ṃ t́m kiếm nhưng hầu như không bao giờ muợn một cuốn nào viết về những đề tài mà bạn ta vừa mới nêu lên. Có quá nhiều cảnh đời cho chúng ta thương ghét, nhưng nếu chúng ta chạy măi trong ṿng luẩn quẩn th́ chúng ta sẽ chóng mặt, chán chường.

  
Kể thêm bạn nghe: tuần rôi tôi đi nghe một tác giả nói về cuộc hành tŕnh gian nan của ông ta từ VN sang Mỹ nhưng tất cả những ǵ ông ta nói, và viết thành một cuốn sách, tôi đă được nghe và đọc ở đâu đó nhiều lần. Buổi nói chuyện không mấy lôi cuốn đến độ tôi muốn bỏ ra về, nếu không có một diễn giả khác sẽ tŕnh bày một đề tài vui tươi và trong sáng hơn. Những người như chúng ḿnh đầu óc đă băo ḥa với những câu chuyện như thế, dù rằng những chuyện đó có thể thương tâm hay hào hùng. Tuy nhiên trước khi ra về tôi cũng đă mua một bản bằng tiếng Anh với hy vọng là đứa con gái thích văn chương của tôi sẽ đọc và hiểu thêm về hành tŕnh của ông cha.

  
Tôi nghĩ người ta vẫn viết về những đề tài chiến tranh quốc cộng, về đau khổ đổi đời, về vượt biên, về tù đày là v́ các tác giả đó có lẽ viết cho chính họ, viết để cho ḷng thanh thản, cất giấu nỗi buồn vào những gịng chữ để làm kỷ niệm một đời.

  
Có hàng trăm ngàn người đắm ch́m ngoài biển trên đường đi t́m tự do, nhưng với H.Đ Báu bạn ta th́ chỉ có một bà vợ và bốn đứa con chết trên sông Sài G̣n là đáng kể nên bạn ta không thể nào không viết về chuyện này, dù có ai đọc hay không!

  
Bạn thân,

 

Chuyện lăng nhăng của bọn ḿnh cũng là những kỷ niệm riêng mà mỗi khi nhớ lại tôi vẫn xúc động bồi hồi. Tôi nghĩ bạn cũng vậy, nên tôi viết “Gửi Bạn Miền Xa” chính là để cho chúng ta, cho ḷng thanh thản, và cho cuộc đời chúng ḿnh một chút vui.  Lẽ dĩ nhiên là tôi cũng có hoài băo viết được những ǵ mang một chủ đề rộng răi hơn. Nhưng đó là chuyện khác,  hẹn bạn một ngày nào đó chúng ta sẽ bàn thêm về ư nghĩa của cuộc đời.

 

T́nh thân,

 

Ngụy Xưa

Tháng 04-2007


Hạnh Phúc Trong Nỗi Nhọc Nhằn

 

Bạn thân,

 

Tôi tưởng là vào tuổi của chúng ḿnh th́ đă được nhàn hạ, thế nhưng “tưởng vậy mà không phải vậy” bạn ạ. Vợ chồng tôi vừa xuống San Diego thăm đứa cháu ngoại đầu tiên. K. thích thằng bé nên bồng bế suốt ngày, lại c̣n t́nh nguyện xin nghỉ phép ở lại trông cháu cho con nghỉ ngơi, dù rằng vất vả một đêm thức dậy mấy lần! Tôi cũng thích trẻ con, nhưng không thích đến cái độ muốn nghe trẻ khóc một ngày cả chục lần, nên bỏ San Diego lên Santa Ana t́m mấy bạn ta chuyện tṛ cho vui cuộc đời.

 

Tôi gặp “chị Tư Quyên”. Bạn nhớ “chị” chứ? Chỉ v́ cái giáng đi te tái và cái tên như tên con gái mà bạn ta mang biệt danh “chị Tư”! Tôi quả t́nh không biết ai đặt tên cho “chị”, và tại sao lại là “Tư” chứ không phải là Hai, Ba hay Năm, Sáu! “Chị Tư” đông con, năm sáu đứa ǵ đó, và bạn có biết không, hồi mới sang Mỹ “chị Tư” đă có thời phải đi bán … súng nuôi con! Chả là v́ “chị” đi làm cho một tiệm cầm đồ, và thằng chủ Mỹ đỏ thấy cái gốc nhà binh của “chị” nên bắt “chị” coi quầy súng.  “Chị” là lính thủy, chỉ biết bắn “súng nuớc” chứ có quay rouleau hay M-16 bao giờ nên chỉ ít lâu đành bỏ việc, ăn welfare đi học lại. May mà thời đó kinh tế đang trên đà phục hồi, “chị” ra trường, làm ăn khá giả, nuôi con lớn phổng phao, và chúng giă từ bố mẹ đi giang hồ biệt tăm!

 

Nếu vậy th́ cũng “phẻ” cái thân già, nhưng trời xanh quen thói “má hồng” đánh ghen nên “chị” c̣n nhiều truân chiên! Ba đứa con đi giang hồ chán lại t́m về “mái nhà xưa”, mỗi đứa chiếm một pḥng, mở nhạc um xùm cho bố chúng nó nghe! Mấy đứa con lấy vợ lấy chồng cũng ở gần đâu đó, lâu lâu lại mang con đến gửi cho bố chúng nó trông dùm!

 

Tôi rủ “chị” đi ăn trưa. Ăn không hết, “chị” gói về tối ăn tiếp v́ không muốn nấu ăn. Tôi hỏi “anh Tư” đâu mà không nấu cơm cho mày? “Anh Tư”  là cái bà phúc hậu hiền ḥa, nhưng v́ chồng bị “chúng nó” gọi là “chị Tư” nên “người” tự động thừa hưởng cái tên “anh Tư” cho đúng một đôi! Một năm “người” về VN vài lần v́ c̣n bà mẹ già trên 90, như ngọn đèn trước gió. Tư Quyên than “Bà ấy về VN trông mẹ già c̣n tao ở đây trông con, trông cháu. Bận hơn là lúc c̣n đi cày”.

 

Tóc Tư Quyên đă bạc trắng, trên xe có cái hộp đựng hàng chục thứ thuốc, nói th́ quên trước quên sau, nhưng gặp bạn vẫn rổn ràng, vẫn “mày mày tao tao”, cứ như xưa khi chúng ḿnh c̣n mắt sáng môi tươi. Tư Quyên nhe răng cười “Về đến VN th́ được hàng xóm gọi bằng cụ thế mà chúng mày vẫn gọi tao bằng thằng. Lâu lâu lại c̣n Đ.M nữa!”

 

Bạn thân,

 

Ở gần tôi cũng có thằng “mê” cháu, không ra khỏi nhà, dù bạn ở xa về rủ rê! Có lẽ tôi vẫn chưa được như bạn ta v́ cái ǵ mà tôi coi là nhọc nhằn bạn ta có thể coi là hạnh phúc! Thôi th́ xin gọi nó là “hạnh phúc trong nỗi nhọc nhằn” cho vui. Bạn nghĩ sao?

 

T́nh thân,

 

Ngụy Xưa

Tháng 05-2007 


Meo!

 

Bạn thân,

 

Không phải là tôi đang gọi bạn ta! Mà có gọi th́ chắc ǵ “Hùng Mèo” đă xin được phép bà Đốc Sự để bỏ miền Tây Bắc xuống chơi với anh em ở Cali nắng ấm vài ngày. “Bà” không cho phép th́ c̣n lâu mới dám nhúc nhích, vớ vẩn bà bẻ cẳng là hết leo trèo! Tàu đă mất, “súng ống” cũng chẳng c̣n, riêng cái danh “nguyên quan tàu Tuần Dương Hạm” th́ … who care!

 

Thực ra th́ tôi muốn than với các bạn về cái “mail” của tôi. Đúng ra phải nói cho rơ là email, nhưng quen miệng cứ “meo” “meo” loạn cào cào! Cái domain vinasoft.com của tôi có “vấn đề” các bạn ạ. Thứ nhất, hàng ngày tôi nhận được hàng trăm cái junk-mail, mắt mũi kèm nhèm, vừa lầu bầu vừa “delete”, và delete luôn cả thư từ đáng nhẽ phải đọc, phải trả lời. Lâu lâu bị bạn bè mắng vốn chỉ biết cười trừ, xin lỗi tiá lia!

 

Cái đó th́ dù sao cũng chỉ là chuyện nhỏ. Khổ tâm nhất là cái “account” của tôi bị mấy anh khốn lịn spammers dùng gửi ra hàng triệu email quảng cáo hầm bà lằng từ thuốc cường dương cho đến “loan” lớn “loan” nhỏ, không thiếu cái món ǵ cho đời sống vật chất dư thừa ở nước Mỹ này! Đau nhất là những emails này có tên tôi trong phần “reply” nên những thư gửi đến những địa chỉ lỗi thời bị trả về nằm đầy trong hộp thư, và vài người “bị” nhận thư c̣n trả lời mắng vốn, yêu cầu tôi để cho họ yên thân!

 

V́ spammers dùng server của tôi làm relay gửi junk mail, các Internet Service Providers (ISP) cũng xúm lại hành tôi. IP address của tôi bị cấm! Thư tôi gửi tới các địa chỉ tại aol.com, netzero.net, etc … đều bị trả lại với những lời lẽ không mấy thân thiện, và đôi khi các bạn gửi email cho tôi từ các nơi đó cũng không bao giờ tới tay tôi. 

 

Bạn thân,

 

Đời sống của chúng ḿnh bây giờ lệ thuôc quá nhiều vào những phương tiện truyền thông tối tân. Không có “meo” chắc tôi chẳng làm được cái ǵ cho ra hồn, không có “chat”, không có “paltalk” th́ c̣n lâu tôi mới tán dóc với mấy bạn ta c̣n ở VN! vinasoft.com có “vấn đề”, tôi ới yahoo (họ quản trị domain và server của tôi) nhưng họ coi như “ne pas”, chẳng thèm trả lời! Muốn đổi địa chỉ th́ lại ngại mất liên lạc với người quen, muốn “move” cái server và domain tới một  IPS khác th́ lại sợ trở ngại, trục trặc đủ điều. Thôi th́ xin các bạn, nếu không thấy tôi trả lời email của bạn, xin bạn hăy gọi phone, và xin nhẹ lời chứ đừng sỉ vả “Ngụy Xưa cà chớn! Răng mà mi không trả lời thư tau!”

 

Và điều này tối quan trọng: nếu bạn nhận được cái email nào mang tên tôi, quảng cáo thuốc cường dương th́ xin bạn hiểu cho là không phải là do tôi gửi, chứ tôi không hề có ư “móc ḷ” là bạn hết nhớt chạy … máy bơm!

 

Lâu lâu viết chuyện tếu, bạn đừng có mách “bu nó” nghe.

 

T́nh thân,

 

Ngụy Xưa

May 09, 2007


Can Trường Trong Chiến Bại

 

Bạn thân,

 

Một xếp lớn của chúng ḿnh vừa cho xuất bản cuốn hồi kư “Can Trường Trong Chiến Bại”.  Cuốn hồi kư được nhiều người khen, tuy nhiên tôi không có ư-định viết cho bạn về cuốn sách này v́ tôi quả thật không thấu hiểu những đề tài to lớn mà chỉ quen thuộc với những ǵ nhỏ bé của anh em chúng ḿnh.

 

Tôi muốn kể cho bạn chuyện “can trường trong chiến bại” của bạn ta P.T. Quỳnh Voi! Năm 1975 Voi ta đến Mountain View, California  vài ngày th́ được sponsor cho chiếc xe đạp cà tàng, ít quần áo cũ, và t́m cho việc làm, nhận và gửi hàng tại nhà kho của một hăng điện tử. Nói trắng ra là bạn ta làm cu-li khuân vác, với đồng lương khiêm nhường nuôi một vợ bốn con, nhưng đầu ngẩng cao, không thèm xin welfare đi học lại như đa số anh em chúng ḿnh!

 

Những hôm trời mưa Voi vẫn hùng dũng đạp xe, mang thêm một bộ quần áo gói trong bao nylon, tới sở vào rest room, cởi bộ quần áo ướt, mặc bộ quần áo khô, lặng lẽ vào làm việc, không buồn để ư tới cái lạnh thâm bờ môi. Bạn ta đạp xe như vậy hơn một năm, cho tới lúc một người bạn Mỹ thương t́nh cho chiếc xe hơi cũ vất ở ngoài đường không ai muốn xin!

 

Voi âm thầm làm việc trong cái kho hàng đó, nuôi cả vợ lẫn con đi học, hơn 10 năm mưa gió của cuộc đời, cho đến khi hăng đóng cửa dọn qua Arizona, Voi mới tà tà về hưu, ngồi nhớ lại một đời ngang dọc. Chắc bạn biết là Voi chỉ huy một trong mấy Tuần Dương Hạm tham dự trận Hoàng Sa? Từ cái tháng Giêng năm 1974 đó Voi ta không bao giờ nhắc nhở đến những ǵ đă xảy ra trong trận hải chiến, mặc cho ai khoe khoang, mặc cho ai bào chữa, chỉ trích hay “phân tích rút kinh nghiệm”! Voi chỉ tâm sự với vài người bạn thân “Ḿnh thua để mất đảo nhưng cũng đă làm hết sức ḿnh. Những người tử trận đă được ghi ơn. Nói ǵ thêm nữa cũng bằng thừa.”

 

Bạn ta ngửng đầu tiếp tục sống một đời hữu dụng, không than phiền, không nhờ vả, chấp nhận từ quan Năm Hạm Trưởng xuống làm người giữ kho, như thế có phải là “can trường trong chiến bại” hay không?

 

Bạn thân,

 

Các con của Quỳnh Voi đă khôn lớn, đă thành người. Năm rồi cô con gái đầu ḷng mua cho bạn ta chiếc BMW để cho Voi đi chơi với bạn bè. Cái xe đạp cà tàng và những bộ quần áo ướt bây giờ chỉ c̣n trong trí tưởng, cũng như màu biển xanh và “đài cao chiến hạm” của một thời đă qua. Có về thung lũng hoa vàng bạn nhớ gọi, Quỳnh Voi ở rất gần Ngụy Xưa, và dù chiến bại, anh em ḿnh vẫn nhớ thương nhau.

 

T́nh thân,

 

Ngụy Xưa

May 2007


Văn Chương Chi Sự

 

Bạn thân,

 

Càng ngày sách báo tiếng Việt xuất bản càng nhiều. Vùng Thung Lũng Hoa Vàng này không thôi đă có cả chục tờ báo và tạp chí. Đó là điều đáng mừng, thế nhưng t́nh trạng này sẽ kéo dài được bao lâu? Tôi tự hỏi khi tôi biết được t́nh trạng của một tờ tạp chí văn chương mà tôi vẫn thường đọc bấy lâu nay.  

 

Tờ tạp chí này trước đây xuất bản hai tháng một lần nhưng kể từ đầu năm 2007 th́ mỗi ba tháng một lần, và giá bán đă tăng lên 40 U.S. dollars một năm cho 4 số. Thực ra th́ giá bán như vậy cho một tờ tạp chí 120 trang khổ vừa th́ văn chương hạ giới không đến nỗi “rẻ như bèo”, như cụ Tản Đà than thở trước đây,  thế nhưng trong lá thư gửi độc giả tờ tạp chí cho biết là “ban biên tập làm việc không lương, và tất cả các bài viết đều không có nhuận bút”.

 

Làm báo mà không được trả luơng, viết bài mà không được trả nhuận bút th́ chắc rằng những người đó phải là người có ḷng với văn chương Việt Nam! Tôi không biết là lợi nhuận từ những trang quảng cáo có đủ trang trải sở phí và c̣n lại chút ǵ cho người chủ trương hay không, nhưng có một điều tôi hoàn toàn thông cảm với ban biên tập, đó là số người đọc càng ngày càng ít đi v́ những lớp người già đang từ từ qua đời, c̣n lớp người trẻ th́ không đọc báo tiếng Việt, do đó định kỳ tạp chí dài hơn, và giá tăng cao hơn.

 

Số người trẻ VN của thế hệ thứ hai đọc được chữ Việt và đọc báo Việt quả thực không có nhiều. Đó là sự thực không mấy vui nhưng cũng dễ hiểu v́ cha mẹ của thế hệ thứ nhất khi mới tới đất nước này quá bận với sinh kế nên không có th́ giờ và cơ hội hướng dẫn con cái học tiếng Việt và thấu hiểu văn chương Việt Nam. Nguyên nhân sâu xa hơn là sự phát triển của Internet và sự tiến bộ của máy điện toán cho nên mọi tầng lớp bây giờ đọc tin tức và văn chương trên mạng nhiều hơn là đọc sách báo.

 

Không phải chỉ sách báo VN mới có thảm cảnh đó. Tôi làm việc cho một công ty báo chí đứng hàng thứ hai trên nước Mỹ. Chúng tôi có 32 tờ báo xuất bản tại khắp các tiểu bang, và hầu như tất cả các tờ báo đều mất dần độc giả (subscribers) trong lúc các websites của chúng tôi th́ càng ngày càng nhiều người tới xem! Đó là sự đau ḷng cho những người in báo, in sách nhưng chúng tôi hiểu được luật đào thải của cuộc đời nên cố gắng phát triển các websites để lấy sự quân b́nh.

 

Bạn thân,

 

Chuyện báo chí của thiên hạ thực ra cũng có chút liên quan tới anh em chúng ḿnh v́ bạn ta làm báo và viết văn cũng khá nhiều. “Báo sĩ” có C.B. Yến ra tờ Florida Việt Báo ở Miami và T.Đ. Cẩm ôm tờ Đoàn Kết ở Austin, c̣n văn sĩ th́ cũng vài người. P.L. Tiếp đă thành danh, V. Thất, T.T.Hải, V.H. San và H.Đ. Báu đều có tác phẩm đă ấn hành (nhất là Báu đă có tới 7 cuốn), c̣n viết lách lăng nhăng như Ngụy th́ cũng đến cả chục người! Nói cho bạn biết là bạn ta cũng chẳng kiếm được đồng nào trong cái chợ văn chương này đâu, vậy mà vẫn viết, vẫn muốn in, vẫn đi năn nỉ bạn bè tới dự ra mắt sách, và vẫn ngồi … ôm ấp một đống sách trong garage bụi mù! Đúng là “Ta hồ, văn chương chi sự, thốn tâm thiên cổ”. Này, bao giờ tới lượt tôi ra mắt sách, bạn tới dự nghe! Just kidding!

 

T́nh thân,

 

Ngụy Xưa

May 2007


Nợ Nần

 

Bạn thân,

 

Tôi không có ư định viết về “nợ t́nh” hay “nợ tiền”. Nợ tiền th́ ở nước Mỹ này mấy ai tránh được, chỉ là ít hay nhiều, c̣n “nợ t́nh” th́ … ha ha … tôi chẳng dại ǵ đem khai ra chuyện của bạn, nhỡ bà xă bạn lên cơn ghen, “mần” cho bạn một trận th́ tôi đâu c̣n ai để lâu lâu tới thăm, nói chuyện lăng nhăng về cuộc đời vui buồn!

 

Tôi tự hỏi ḷng, và hôm nay tôi hỏi bạn, là chúng ḿnh và các con của chúng ḿnh có “nợ nần” ǵ nước Việt hay không? Bạn biết là tôi yêu thương quê hương ḿnh và tôi luôn luôn khắc khoải, mong làm được chút ǵ cho nơi ḿnh đă sinh ra, đă lớn lên, và dù đă phải chia ĺa nhưng vẫn c̣n thiết tha mong có ngày trở về. Thế nhưng đó là chuyện t́nh cảm, c̣n bổn phận th́ thú thật với bạn tôi vẫn c̣n rất phân vân. Nói thêm để bạn hiểu là “nuớc Việt” ở đây không liên quan ǵ tới cái chính thể đang cầm quyền, cũng như “nuớc Mỹ” không phải là “Dân Chủ” hay “Cộng Hoà”. Theo tôi, đất nước là cái ǵ  thiêng liêng, cao hơn chính thể, vả lại tôi hoàn toàn không có ư định bàn chuyện chính trị với bạn ta.

 

Bổn phận hay nợ nần với cái đất nước mà chúng ta coi là tạm dung này th́ rất là rơ ràng. Hầu hết anh em chúng ḿnh đă sống trên đất nuớc này quá nửa đời người, nhiều hơn là thời gian chúng ta sống ở VN. Chúng ta đă có được một đời sống no đủ và tự do, đă trở thành công dân nên trách nhiệm và bổn phận rất là rơ ràng, dù có muốn hay không. (Mấy ai “muốn” đóng thuế, bạn nhỉ). 

 

Nếu có người bạn ngoại quốc nào hỏi tôi từ đâu tới tôi vẫn hănh diện nói tôi là người VN, và nếu thân hơn một chút tôi sẽ cho họ biết tôi là người chiến bại, bỏ nuớc ra đi v́ những bất đồng chính kiến nhưng tôi vẫn yêu nước Việt vô cùng. Rất tiếc là thế hệ thứ hai, các con của chúng ḿnh, không có cùng một cảm nghĩ. Chúng ḿnh có về thăm VN là v́ chúng ḿnh c̣n thiết tha với quá khứ, con cháu ḿnh ít đứa chịu về, và nếu có về chúng nghĩ tới VN như là một điạ điểm du-lịch, không hơn không kém. Chúng đâu có bổn phận ǵ với VN v́ dù cha mẹ chúng là người Việt nhưng chúng sinh ra, hoặc rời VN khi c̣n quá nhỏ, và lớn lên ở đất nước này. Con cháu chúng ḿnh cũng giống như mấy anh Mỹ trắng gốc từ Scotland, và tôi nghĩ là những người Mỹ này không có nợ nần với đảo quốc, và họ coi lệnh của nữ-hoàng như không!

 

Nhiều bạn ta nuôi dạy con ḿnh rất là VN. Họ dạy con đọc và viết tiếng Việt, giữ ǵn nếp nhà, yêu thương cội nguồn, thế nhưng như tôi đă tŕnh bày, đó là vấn đề t́nh cảm, chứ không phải là bổn phận. Hay đó c̣n là “nợ nần” mà tôi không nh́n được rơ ràng?

 

Bạn thân,

 

Tôi có nghĩ đến một chút bổn phận đó là giữ ǵn những nền nếp mà tôi coi là cao đẹp của tổ tiên. Tôi vẫn thờ cúng tổ tiên, ngày giỗ và những ngày đầu năm tôi vẫn thắp hương khấn nguyện, cám ơn tiền nhân đă cho tôi đời sống, và đó là nợ nần tôi không quên. Tôi đă suy nghĩ nhiều và tự hỏi là c̣n có nợ nần nào nữa mà tôi không biết, v́ thú thật với bạn nhiều lúc tôi rất hoang mang, không rơ lắm về ư-nghĩa của cuộc đời.

 

Mà thôi, lâu lâu chúng ḿnh có băn khoăn về đời sống là điều không tránh khỏi. C̣n nếu có nợ nần với nước Việt th́ tôi tin rằng chúng ḿnh cũng đă trả bằng hơn 10 năm “nếm mật nằm gai”. Vài anh em chúng ḿnh c̣n trả nợ bằng cả cuộc đời, nằm yên trong ḷng đất hay là dưới đáy biển sâu, cho lư tưởng và ḷng tin vào một gía trị mà chúng ta nghĩ là cao đẹp. Xin bạn đừng buồn nếu tôi cạn nghĩ, nói lung tung, hay là nếu tôi làm bạn phật ḷng.

 

Tinh thân,

 

Ngụy Xưa

May 2007


Gặp Lại Người Xưa

 

Bạn thân,

 

Tôi biết bạn không  tới Houston họp mặt cuối tuần qua nên tôi viết vài hàng để bạn rơ. Thứ nhất, Houston có băo rớt, trời mưa suốt mấy ngày cuối tuần như thể mừng vui rơi lệ đón chúng ta về, và buồn bă khóc tiễn chúng ta đi. Phi cơ chở mấy bạn ta từ Santa Ana tới trễ cả giở đồng hồ làm mấy bạn ở địa phương vất vả đi đón tiếp. Tôi mới về tới nhà khuya đêm qua, buồn ngủ, và mệt phờ râu nhưng vui.

 

Gặp nhau là vui rồi, là ồn ào tranh nhau nói không hết lời, toàn những chuyện cũ, chẳng cần phải kể cho bạn nghe, nhưng có một chuyện vui tôi cần báo cáo với các quan vắng mặt. Tối chủ nhật họp mặt ở nhà hàng Kim-Sơn đông lắm, có chúng ḿnh, có quan khách, có bạn bè và thân nhân, thậm chí có cả thân nhân từ VN sang chơi. V.V. Bảy, aka Mă Xa, aka nhà văn Vũ Thất tác giả mấy cuốn truyện t́nh sông nuớc đang ngồi với vợ th́ có nàng kiều nữ diễm lệ tới cúi chào: “Anh Bảy ơi, anh c̣n nhớ em không?” Mă Xa ngồi chết điếng, c̣n bà Mă Xa th́ xịu mặt cằn nhằn phu quân sau khi kiều-nữ về chỗ ngồi: “Nó” là ai, anh quen “nó” bao giờ, sao bao nhiêu là bạn bè đồng khoá đứng ngồi quanh đây “nó” không chào hỏi ai cả mà chỉ đ̣i “hug” anh? Sao không thấy anh kể với em về “nó” bao giờ!

 

Ngu sao mà kể! Nhưng Mă Xa thề sống thề chết là không hề quen biết “nó”. Chắc là “nó” nhầm quan ta với ai đó! Tuy nhiên sức mấy mà bà Mă Xa tin, tôi nghi là tối hôm đó Mă Xa bị vợ “cho một trận” nên thân! Bạn ta lóng rày xui tận mạng, viết lách lăng nhăng trên ĐCV bị phe bên kia mắng mỏ, gọi là “giặc chèo”, giống như phi-công bị gọi là “giặc lái”, một cách không mấy thân t́nh!

 

Chẳng biết Mă Xa có vô tội như chàng thanh minh thanh nga hay là  biết đâu kiều nữ yêu văn chương  của chàng, và đă có lần gặp gỡ ngắn ngủi mà chàng đă quên. Lúc đó Ngụy cũng đứng đó. Nếu kiều nử mà ôm Ngụy hỏi rằng anh Ngụy ơi, anh có nhớ em không th́ Ngụy sẽ  cười kh́: “Nhớ chứ, tôi gặp cô mấy lần ở văn pḥng của thằng bạn tôi trên toà nhà cao từng ở cạnh bến sông Sài-G̣n năm cũ, và thằng bạn tôi nó kia kià, nó nấp sau lưng vợ nó ở góc pḥng, mặt xanh như tàu lá chắc là trúng gió hay sao đó!”

 

Cái thủa chúng ḿnh khi mới hơn hai mươi,  Gươm đàn nửa gánh non sông một chèo” th́ mấy ai tránh khỏi cảnh “Dẫu ĺa ngó ư c̣n vương tơ ḷng  với người đẹp ở những bến sông như cụ Nguyễn Du đă viết trong Kiều. Bạn có c̣n nhớ bài học chèo thuyền trong trường ngày xưa? Khi huấn luyện viên hô “Hồi Chèo” th́ mỗi thằng chúng ḿnh phải dựng đứng cái mái chèo to tổ bố và cứng ngắc lên trời! sau này cái thế “hồi chèo” được mấy bạn ta dùng để chỉ cái t́nh trạng mà Mỹ gọi là “morning wood” hiếm hoi của bạn ta v́ đă hơn sáu bó! Gặp gỡ người xưa như Mă Xa th́ chắc chắn là không nên rồi, vợ con có hiền mấy cũng chẳng tha Tào, hơn thế nữa “người xưa” bây giờ xưa như trái đất nên mặt mũi đâu c̣n mịn màng nên có thể làm ta thất vọng năo nề. C̣n ta, ta cũng “xuôi chèo” chứ sức mấy mà “hồi chèo”, làm ăn chi được mà ham, phải không bạn ta?

 

Bạn thân,

 

Đă nói là gặp nhau là kể lể ba cái chuyện xưa lăng nhăng, thế nhưng không có những chuyện xưa đó đời sẽ rất buồn, và t́nh bạn của chúng ta đă không đằm thắm như bây giờ. Với lại, tôi nghĩ rằng chúng ta cũng đă phần nào trả xong nợ nước non, nên c̣n ít ngày vui nhăng cuội một chút bạn cũng đừng buồn sợ ai chê cười. Mùa hè năm tới 2008, ông bạn Nam Đ. của chúng ḿnh sẽ tổ chức gặp nhau ở North California để chúng ḿnh đi Napa Valley uống rượu vang, đi Yosemite National Park ngắm cảnh, và để chúng ḿnh lại bù khú cho vui cuộc đời. Hẹn gặp nhau nghe.

 

T́nh thân,

 

Ngụy Xưa

May 29, 2007


Lẩn Thẩn

 

Bạn thân,

 

Tôi đă có lần viết cho bạn là “Từ nhỏ chúng ta đă học văn chương VN và vô t́nh chúng ta đă thấm vào trong huyết quản những nét hoang đường kỳ thú của văn chương Trung Quốc”. Đôi khi những câu cổ thi bằng chữ Hán được dùng trong những áng văn chương Việt Nam làm tôi xúc động bồi hồi, như câu chuyện người lính Địa Phương Quân bị giặc tấn công tràn ngập đồn, đă gọi phi cơ oanh tạc ngay trên đầu ḿnh để chết cùng với gịặc, phi công ngỡ ngàng hỏi lại, và người lính địa phương quân đó đă xác nhận bằng câu “Cổ lai chinh chiến kỷ nhân hồi”, [1] câu thơ cuối cùng trong bài Lương Châu Từ của Vương Hàn. C̣n ǵ tha thiết hơn, bùi ngùi hơn để diễn tả tấm ḷng cao cả của người đă chết cho quê hương lúc đó?

 

Tôi ba lần học chữ Hán, và ba lần … dở dang! Lần đầu ở trường Văn Khoa, Đại Học Sài-G̣n. Lúc đó chúng ḿnh c̣n trẻ, c̣n lưu lạc giang hồ, lâu lâu mới tới trường mặc bộ quân phục mà “sương gió nên mầu đă bạc phai”, học được chữ nào hay chữ ấy, và biết đâu gặp được “em gái hậu phương” thương người lang bạt nh́n ḿnh bằng đôi mắt xanh! Nhưng v́ đời lang bạt nên học hành chẳng ra ǵ, học được 100 chữ th́ quên hết 99 chữ, và cũng chẳng có em gái hậu phương Văn Khoa nào chịu yêu người nay ở mai về theo con nước nổi trôi. (Sau này tôi may “dính” được một cô bé Dược Khoa ở bên kia đường, và bây giờ vẫn c̣n dính như sam. Nhưng đó là chuyện khác.)

 

Vài năm sau đó tôi được làm việc tại Sài G̣n, khi mà chuyện kiếm hiệp “Thiên Long Bát Bộ” đang được đang tải hàng ngày trên báo chí VN lúc bấy giờ, và Đoàn Dự, Tiêu Phong là câu chuyện đầu môi chót lưỡi của những thằng mê Kim Dung như tôi. Buổi sáng nào gặp bạn ở quán café/hủ tiếu gần sở cũng đấu hót, “Mao Tôn Cương” về những ǵ vừa đọc, và cá với nhau những ǵ sẽ xảy ra ngày mai. Khi tôi c̣n đang ba hoa với bạn về trận đánh ngoài Nhạn Môn Quan, khen Tiêu Phong chung t́nh, vơ nghệ hết xảy, và dự đoán là Tiêu Phong sẽ lại về Trung Hoa làm vua ăn mày th́ chủ tiệm gốc Chợ Lớn chơ mồm báo tin là “Tiêu Phong chít dzồi!” Tôi trợn mắt sỉ vả “Ngộ vừa mới đọc báo sáng nay, Tiêu Phong c̣n sống nhăn, nị phao tin thất thiệt hả?” Chủ quán ba Tàu mắng lại “Nị hổng piết! Ngộ lọc páo Hướng Cỏng, mới lưa qua sáng nay. Tiêu Phong chít dzồi!”

 

Đau thật! Truyện kiếm hiệp đăng hàng ngày nhưng đăng báo Tàu Hồng Kông trước, đưa bằng máy bay sang VN mới được Từ Khánh Phụng dịch ra tiếng Việt, đăng trên báo Việt ngày hôm sau, nên chú Ba biết trước chuyện ǵ đă xảy ra trong lúc độc giả VN c̣n đoán ṃ. Bị “sửa lưng” tôi nổi sùng, nhất định học tiếng Tàu để đọc báo Hồng Kông. Chủ quán “cắc chú” nói “nị học 3 ngàn chữ là lọc lược páo à!” Tôi nghĩ thầm ngày học 3 chữ, 3000 ngàn chữ là 1000 ngày, chưa đầy 3 năm là vốn liếng đủ sài, nên hăm hở mua sách về tự học. Nhưng mới học được ba trăm chữ th́ đă bị đổi đi xa Sài G̣n, công việc quá bận rộn, và 300 trăm chữ cũng theo ngày tháng bay tuốt về … Tàu!

 

Bao nhiêu là nước đă chảy qua cầu từ ngày đó, nơi xứ người chúng ḿnh lo học chữ Anh để kiếm sống chứ chữ Nho lúc này làm được cái thống chế ǵ, nhưng cái chuyện dở dang đó đôi khi vẫn làm tôi canh cánh bên ḷng. Vài năm trước đây chúng ḿnh rủ nhau đi du-lịch Trung Hoa, giấc mơ học chữ Tàu lại sống dậy, và tôi mở lại sách của thày Lưu Khôn, học lại từ đầu. Thú thật với bạn là học chữ Tàu bây giờ tương đối dễ hơn xưa v́ tài liệu và tự điển có ngay trên Internet chứ không phải t́m đâu xa. Chữ nào không biết chỉ việc “cut and paste” vào tự điển Thiều Chửu on-line là biết liền, câu nào bí nhờ “AltaVista Babel” dịch sang chữ … Anh là tạm hiểu. Nhưng nói thế thôi chứ mọi chuyện không dễ dàng như vậy đâu v́ bây giờ chúng ḿnh không c̣n trẻ nữa, đầu óc không c̣n minh mẫn như xưa nên học măi mà vẫn dậm chân tại chỗ, nghỉ học ít  lâu là chữ lại bay về trời!

 

Bạn thân,

 

Có lẽ tôi lẩn thẩn mất rồi. Thời buổi này mà ngồi nói chuyện chữ Nho, cái thứ chữ mà mấy chục năm trước đây đă bị quên lăng đến độ “Ông Nghè ông Cống cũng nằm co” như cụ Tú Xương than thở. Hay là bạn đến tôi chơi đi, tôi với bạn đi “café” ôm cho quên đi cái chuyện lẩn thẩn chữ nghĩa rối mù!

 

T́nh thân,

 

Ngụy Xưa

June 5, 2007


Can Trường Trong Chiến Bại – II

 

Bạn thân,

 

Bạn c̣n giữ cuốn “Niên-Giám Bảo B́nh” kỷ niệm 40 năm ngày chúng ḿnh giă từ sách vở, theo đuổi giấc mơ biển rộng sông dài mà anh em chúng ḿnh soạn thảo vào năm 2001? Tôi vẫn c̣n giữ, và thỉnh thoảng vẫn mang ra đọc lại những trang chúng ḿnh viết cho nhau. Có những gịng chữ thật ngậm ngùi, như một đoạn viết về M.Q. Nẫm, tự “Trâu” dưới đây:

 

“Chúng tôi ngắm nh́n hai bức h́nh anh gửi và bồi hồi xúc-động. Anh bây giờ trông như một nhà hiền triết, với mái tóc hoa râm, với cặp kính trắng và đôi mắt hiền từ, khác hẳn với h́nh ảnh  thời xa xưa chúng tôi c̣n giữ trong trí tưởng.

 

Hồi đó anh ở “chuồng súc vật”, trong  “xóm nhà lá”, với San Vịt, Hùng Mèo, Quỳnh Voi, và nhiều cao-thủ khác, đủ cả 12 con giáp. Anh khỏe như ḅ tót, nhưng chúng ta đă có Lưu Lương Ḅ nên anh em gọi anh là Mai-Quang-Trâu, con trâu hiền lành, dễ thương, không làm phiền ai bao-giờ.

 

Nẫm c̣n nhớ Trung-Sĩ Minh, huấn-luyện-viên cơ bản  thao-diễn, không? Có lần T/S Minh lần ṃ danh sách sinh viên và gọi nhầm tên anh là “Anh Mẫm”! Từ đó anh là “Anh Mẫm”, và anh Mẫm là h́nh ảnh  con trâu hiền lành dễ thương gắn liền với Đệ Nhất Bảo-B́nh trong suốt 40 năm dâu bể cuộc đời.

 

Ngày được tin anh phải nuôi bầy con dại bằng nghề xích-lô tại VN chúng tôi thật rất bùi-ngùi. Từ một sinh-viên y-khoa, một sĩ-quan Hải-Quân  trở thành người phu xe, anh đă đi một đoạn đường dài cay-đắng nhưng can đảm hơn tất cả các  anh em Đệ Nhất Bảo-B́nh. Bây giờ ở xứ người anh đă có một đời sống b́nh yên, chúng tôi cũng mừng cho anh v́ trong thâm tâm chúng tôi vẫn ân hận là đă chẳng làm ǵ được nhiều cho anh trong lúc khó khăn.

 

Chúng tôi biết anh, cũng như nhiều Bảo-B́nh, chỉ mong một ngày trở lại quê hương. Hy vọng là giấc mơ sẽ thành. Riêng lúc này, chúc anh đầy đủ sức khoẻ, mong anh về L.A. vào tháng Bảy năm 2001 để gặp lại anh em. Chúng ḿnh, v́ ḍng đời đưa đẩy, trôi giạt về Nha-Trang và trở thành anh em một nhà.

 

Thân-ái.

Ban Biên Tập”

 

Bạn đă đọc “Can Trường Trong Chiến Bại” của Đô Đốc T. chưa? Tôi chưa đọc, nhưng những người như Trâu Nẫm, như Quỳnh Voi (mà tôi đă viết trong một lá thư trước đây) mới chính là những người thật sự “can trường trong chiến bại” để cho chúng ḿnh thương yêu, và cho con cháu mang ơn.

 

Chắc bạn cũng đă biết là người con gái út mà ngày xưa Nẫm đạp xích lô nuôi nấng, vừa tốt nghiệp bác sĩ chuyên khoa (dermatologist) tuần rồi. Tôi nghĩ là Nẫm đă khóc v́ mừng vui nh́n con bước lên sân khấu nhận văn-bằng.

 

Bạn thân,

 

Có nhiều bạn lâu ngày không gặp nên thỉnh thoảng tôi lại mở cuốn album cũ, xem lại những h́nh ảnh ngày xưa, nhất là những h́nh ảnh ngày chúng ḿnh mới bước chân vào quân trường, được đàn anh “huấn nhục”, quay như dế. Bạn c̣n nhớ bạn ta nào trong tấm h́nh “chim hoà b́nh” nầy không?

 

ChimHoaBinh

 

Hơn 40 năm không gặp mà sao nỗi nhớ vẫn đậm đà.

 

T́nh thân,

 

Ngụy Xưa

June 18, 2007


Dốt …

 

Bạn thân,

 

Bạn nghe chuyện tiếu lâm này chưa?

 

Ngày xưa có anh thợ cày bị vợ chê dốt nên buồn lắm. Anh ta sang nhà cụ đồ hàng xóm năn nỉ:

-         Cụ ơi cụ làm ơn dạy con mấy chữ. Vợ con nó cứ chê con dốt,  con buồn quá cụ ạ.

Cụ đồ nh́n thân h́nh vạm vỡ của anh thợ cày, vuốt râu nghẫm nghĩ rồi mới nói:

-         Học chữ khó lắm con ạ. Thôi để ta mách con kế này. Mỗi khi vợ nó chê dốt th́ cứ mắng lại. Mắng thế này này: “Ông dốt nhưng … cột ông to. Cột ông to th́ cả ḷ nhà mày sướng!”

Anh thợ cày nghĩ ra, gật gù tủm tỉm cười, cám ơn cụ đồ ra về.

 

Mấy tháng sau gặp nhau trên đường cái cụ đồ túm áo anh thợ cày hỏi:

-         Sao, dạo này con vợ mày nó c̣n chê mày dốt nữa hay thôi?

Anh thợ cày cười, mặt méo xẹo:

-         Cụ hại con quá. Trước đây lâu lâu vợ con nó mới mắng con dốt. Bây giờ tối nào trước khi đi ngủ nó cũng nắm đầu con đ̣i “Dốt, dốt, dốt …”!

 

Từ ngày lưu lạc sang đất Mỹ cuộc đời các bạn ta cũng thay đổi rất nhiều. Có bạn đă thành học giả nghiên cứu những vấn đề quốc tế liên quan tới VN như lănh hải và lănh thổ để tranh chấp với Trung Hoa, vài bạn trở thành thày đồ, c̣n đa số thành “thợ cày”, một phần v́ ham chơi, một phần v́ “cái số nó khốn nạn thế đó các cụ ạ”.

 

Chúng ta đi xuống làm thợ cày, nhưng các bà đều “hồ hởi” đi lên. Có bà đă làm tới V.P. của một nhà bank lớn nên lâu lâu có mắng yêu ông chồng ham chơi là “dốt” th́ cũng chỉ là chuyện thường, bạn ta chưa cần phải vấn kế thày đồ.

 

Trong những bạn ham chơi có cụ Nam Đ. nhà ta. Tôi không dám viết nguyên con tên cụ v́ sợ bị kiểm duyệt chứ bạn ta đâu có sợ thằng tây say nào mà dấu diếm. Bạn ta c̣n hănh diện v́ cái tên bạn bè thân tặng là đàng khác.

 

Thực t́nh th́ bạn ta chỉ đĩ mồm thôi chứ làm ăn ǵ nổi dù rằng trong ví bạn ta lúc nào cũng có mấy viên thuốc màu xanh! Lúc mới vào quân trường bạn ta c̣n lớ ngớ con nhà lành, bị đàn anh dụ dỗ đem đi “hớt tóc” ở ngoài phố, hớt tóc ở cái chỗ hớt xong được rỉ tai “mời anh lên lầu”. Bạn ta về trường kể lể sao đó mà bạn bè gán cho cái tên Nam Đ. để đời.

 

Tôi đă có lần viết cho bạn về những cái tên của chúng ḿnh, những cái tên ràng buộc anh em chúng ḿnh hơn 40 năm dâu bể cuộc đời, cho đến bây giờ nghĩ lại vẫn c̣n nhớ thuơng. Nam Đ. thực ra chỉ khoái đàn bà đẹp, nhất là đàn bà nổi danh như Thu-Phương, như Yến Vi, và chỉ ba hoa sau lưng vợ chứ trước mặt vợ th́ “hiền như mon frère”. Bạn ta lo lắng cho gia đ́nh và con cái đâu ra đó. Con cái đă nên người, thằng bác-sĩ lâu lâu lại mua vé cho bố mẹ đi cruise để cho bạn ta sống lại giấc mơ đời biển rộng sông dài.

 

Tuần qua bà Nam Đ., à quên, gọi ông Nam Đ. th́ được, chứ bà xă Nam th́ phải gọi cho rơ ràng là Mít Thơm (Ms. Thơm), vào bệnh viện điều chỉnh quả tim để đập cho đúng nhịp yêu đương.  Bạn Nam ta đă buồn hốc hác, quanh quẩn ngày đêm bên vợ không dời nửa bước, và bây giờ mới biết “gọi người yêu dấu” và kể lể “đời đá vàng”.  Bà Thơm đă hết bệnh, đă về nhà, Nam Đ. đă lại cười vui, đă lại hỏi thăm bao giờ th́ Yến Vi qua Mỹ tŕnh diễn để rủ Toàn Fernandel với K.K. Củ Cải đi xem!

 

Bạn thân,

 

Các cụ ḿnh nói “cha mẹ sinh con, trời sinh tính”, nhưng “bạn bè đặt tên”. Trời sinh th́ đổi làm sao được, c̣n bạn bè đặt tên th́ chết đem chôn theo với ḿnh, phải không Xe Ngựa, Hải Chó,  Cá Sơn, Cụ Thộn, v. v… và v. v…? 

 

T́nh thân,

 

Ngụy Xưa

June 30, 2007


 Biển Bắc Ta Hề …

 

Bạn thân,

 

Thực ra th́ tôi không được phép viết chuyện này, nhưng bây giờ cuộc chiến đă tàn, kể sơ qua bạn nghe để chúng ḿnh hiểu nhau thêm.

 

Ngày đó “Bích Cà Chua” và tôi vừa ở Mỹ về. Bích và tôi được tuyển chọn vào thủy đoàn nhận lănh hai chiến hạm tại Hoa-Kỳ vào tháng 11 năm 1963. Chiến hạm bắt đầu từ Philadelphia, hải hành dọc theo bờ Đại Tây Dương, qua kinh đào Panama, vượt Thái B́nh Dương, xuyên nhật đạo (kinh tuyến 180) về Việt Nam. Trên đường đi chiến hạm dừng tại Florida, Puerto Rico, Panama, San Diego, San Francisco, Hawaii, Guam, Philippines. Chuyến hải hành viễn dương đầu đời là chuyến viễn du ước mơ của tất cả những người gia nhập HQ, yêu mộng hải-hồ.

 

Thế nhưng về đến VN tôi thật buồn v́ chợt nhận thấy cái nhỏ bé và kém cỏi của HQ ḿnh so với các nước khác. Hào quang đă mất, tôi đắm ch́m trong suy tư, và thấy chút xót xa cho thân phận ḿnh. Vào một buổi chiều tàn đứng trên đài cao chiến hạm đang đi tuần trong vịnh Đà Nẵng tôi chợt nh́n thấy hai khinh tốc đĩnh mầu đen không mang số, không kéo cờ, xé nước chạy băng băng về hướng Bắc. Tôi hỏi hạm-trưởng của tôi lúc đó đang đứng gần, ông ta ngần ngừ cho biết đó là hai chiến đĩnh của Lực Lượng Biệt Hải hoạt động ban đêm ngoài biển Bắc, và đó là lực lượng bí mật nên ông ta cũng không biết ǵ hơn.

 

Giấc mơ phiêu lưu lại sống dạy trong ḷng, tôi viết thư về văn pḥng Tư Lệnh HQ xin t́nh nguyện gia nhập lực lượng này. Vài tháng sau tôi được gửi ra Đà-Nẵng, và ở đầu mỏm núi Tiên Sa đó tôi gặp lại bao nhiêu là bạn Bảo-B́nh. Bạn ta có  Tánh Già, có Hưng Thộn, có Minh Tối, có Thành Sư Cụ, có Cẩm Heo, có Liệu Lumumba và vài bạn nữa mà tôi không nhớ hết. Ở đó quân phục được cởi ra, giấy tờ quân nhân được cất dấu, tôi trở thành “Lê Văn Bột” cũng như Cẩm là “Hoàng Dung”,  Chiêu là “Phi Sơn” … Ở đó tôi đă gặp những người tài ba nhất của HQ ḿnh đi t́m một lư tưởng phiêu lưu, và cũng ở đó tôi cũng gặp những “anh hùng” sống buông thả, sáu tháng một lần kư hợp đồng lănh “tiền tử” để đi làm những công việc “nay ở mai về”, không cần biết đến ngày mai. Về đâu th́ bạn biết rồi, “sinh kư tử qui” mà!

 

Chúng tôi chỉ hoạt động ban đêm, không có nắng gió nên đứa nào trông cũng  như thư sinh c̣n đang theo đuổi sách đèn. Buổi chiều dạo chơi trên phố phường Đà Nẵng, hay ngồi trầm tư trong những quán café, không ai biết đó là những người lính của lực lượng đặc biệt, nay ở mai về theo con nước nổi trôi. Lúc đó tôi đang yêu một người con gái ở Đ̣ Xu. Ban đầu N. chỉ biết tôi làm việc ở căn cứ Đà Nẵng, sau này biết rơ công việc của tôi, những buổi chiều chia tay đều vương vấn một nỗi buồn ly-biệt, và đời sống của tôi lúc đó ôi sao mà lăng mạn!

 

Chúng tôi vượt tuyến ra ngoài biển Bắc ban đêm để thả những toán biệt-kích lên bờ, hoặc bắn phá những cơ sở và đài radar dọc theo bờ biển. Chiến đĩnh của chúng tôi là những con tàu tối tân chạy nhanh hơn bất cứ loại chiến hạm nào, và bao giờ cũng có hai chiếc đi chung để hỗ trợ lẫn nhau.  Khi gần tàn cuộc chiến người Mỹ đă lấy lại hết những con tàu này. Nếu c̣n những con tàu đó biết đâu chừng chúng ḿnh đă không mất Hoàng Sa.

 

Thực ra th́ công tác của chúng tôi không nguy hiểm như mọi người nghĩ. Bạn ta không có ai bỏ ḿnh ngoài biển Bắc trong khi bao nhiêu là  anh em Bảo-B́nh chúng ḿnh “giă từ vũ khí” trên sông rạch miền Nam. Chúng tôi đánh du-kích ngoài biển Bắc, chợt đến chợt đi, bắn phá xong là “dọt”, chiến hạm của Bắc Việt theo không kịp, nháy mắt là chúng tôi lại về đến nơi an-toàn, vài đụng độ ngắn ngủi và thiệt hại không đáng kể. Thế nhưng trong vài năm hoạt động ngoài biển Bắc lực lượng cũng mất vài con tàu và một số nhân viên ưu-tú v́ friendly fire! Chúng tôi hoạt động ban đêm, tuyệt đố́ im lặng vô tuyến trong vùng địch, tất cả tùy thuộc vào radar để nhận bạn qua đội h́nh. Những ngày sóng gió bạn đi lạc ra ngoài vị trí và bỗng nhiên trở thành kẻ thù. Hai hạm trưởng đă tử nạn trong trường hợp này. Chưa hết, vài chiến đĩnh đă ăn rockets của phi cơ Mỹ thuộc Đệ Thất Hạm Đội, v́ phi-công  không được thuyết tŕnh cẩn thận trước khi phi vụ khởi hành. Cẩm Heo cùng với đàn anh Trí Con đă lơm bơm bơi trên biển v́ chiến đĩnh ăn bom, may mà được tàu bạn vớt kịp trong lúc đă tuyệt vọng, chờ đi đầu thai kiếp khác!

 

Bạn thân,

 

Vẫn biết chiến tranh là tàn khốc, thế nhưng v́ cần bảo mật tuyệt đối nên chúng tôi không để “kẻ thù”, dù chỉ là ngư dân, nhận diện được con tàu. Tôi rời lực lượng sau một thời gian ngắn v́ thấy và biết được những trường hợp thương tâm. Đời sống phiêu lưu không c̣n quyến rũ tôi, và tâm hồn lăng mạn cũng khô cằn. Tôi mang nỗi ưu tư khác và đi t́m con đường khác cho cho những ray rứt của cuộc đời. Nhiều lúc tôi vẫn nghĩ về những ngày tháng cũ nên năm 1975 gặp lại bạn bè nguyên là đồng đội ngoài biển Bắc tôi đă viết sáu câu thơ tặng bạn ḿnh. Tôi chép lại để bạn xem, và bạn đừng chê là thơ “sến” nghe:

 

Biển Bắc ta hề  coi nhẹ không

Phong sương dầy dạn kiếp tang bồng

Bỗng dưng nghiêng ngửa đời lưu lạc

Đất liền thủy thủ bàn tay không

Cúi đầu hiu hắt trên đường phố

Chiều về ra biển đứng chờ trông. 

 

Khi ta c̣n trẻ h́nh như không bao giờ chúng ta hài ḷng với cuộc đời. Bây giờ tóc đă pha màu ḷng chúng ta chùng xuống, và chúng ta dễ tính với chính ḿnh, phải thế không bạn thân.

 

T́nh thân,

 

Ngụy Xưa

July 9, 2007


Lỡ Làng

 

Bạn thân,

 

Cuối tuần này tôi xuống Santa Ana nhưng sẽ không gặp được bạn. Bạn nhớ đường biển xưa nên xuống tàu làm một chuyến phiêu du với cả gia đ́nh. Bạn sẽ có những ngày vui, những bữa ăn thừa mứa trên con tàu vĩ đại như một thành phố nổi, sẽ thăm những những miền đất lạ, và bạn có gia đ́nh đi cùng chứ không cô đơn trên con tàu bé nhỏ khi xưa  lúc bạn và tôi c̣n xuôi ngược dọc theo bờ biển Việt Nam ḿnh.

 

Khi đó bạn và tôi là lính thú gác sông và biển, ngày ngày đứng trên đài cao chiến hạm, nh́n đường chân trời, t́m kiếm kẻ địch vô h́nh. Ngày cũng như đêm chúng ḿnh leo lên những cầu thang dốc ngược, con mắt cay xè v́ thiếu ngủ,  “hai bàn chân mỏi” v́ lấy tấn đứng cho vững vàng  trong lúc “lắc lư con tàu đi” với những con sóng phũ phàng. Đời đi biển của chúng ḿnh thật là nhọc nhằn chứ không có “hoa biển mang về tặng em” như người ta ca hát đâu. Những lúc say sóng chỉ mong sao được đặt chân lên đất liền, như chúng ḿnh thường trêu chọc lẫn nhau:

 

Buồn không muốn nói

Gọi chẳng thèm thưa

Tưởng chuyện đi bờ

Tỉnh như con sáo!

 

Thế nhưng thỉnh thoảng được một ngày sóng êm, đứng trên boong tàu, nh́n trời xanh mây nước, xem trăng mọc cuối chân trời, nghe tiếng hát thăm thẳm từ đất liền qua chiếc radio nhỏ bé, thấy cuộc đời cũng có chút vui. Bạn biết là dầu sao th́ ở ngoài biển chúng ta cũng an toàn hơn các bạn ḿnh ngày đêm đang tuần tiễu trong các sông rạch chằng chịt của miền Nam. Nguy hiểm lúc nào cũng ŕnh rập, và bất cứ lúc nào, ngày cũng như đêm, một quả B40 từ một bụi rậm trên bờ cũng có thể bay thẳng ra chiến đĩnh trên ḍng sông hẹp. Chết chóc như tṛ đùa nhưng máu thịt tan tành chứ không “nằm chết như mơ” kiểu TCS viết trong một bài hát!

 

Một vài bạn ta đă chết trên ḍng Cổ Chiên, và ngay cả trên sông Hậu hiền hoà. Quợt bỏ ḿnh làm tôi thật buồn. Ngày đó gặp nhau ở Sài G̣n trong một quán café Quợt vừa đi công tác về, và ḷng rất vui. Quợt tâm sự: “Tao sắp lấy vợ, và sẽ xin đổi về đâu đó gần nhà ở Nha Trang”. Nhắc tới người vợ sắp cưới Quợt mơ màng “Chúng tao yêu nhau hết ḿnh,  và chúng tao đă cho nhau hết khi tao về phép tháng rồi. Tuần rồi tao mới được thư em. Em đằm thắm đến độ cho tao biết là … anh đi rồi em vẫn c̣n đau, và phải đi làm bằng xích lô. Bắt đền anh đó… Nhớ em quá, mày biết không?”

 

Quợt không về Nha Trang làm đám cưới mà trở về trong chiếc áo quan phủ lá cờ v́ HQ-331 bị phục-kích gần Cù Lao Ốc, Kiến Hoà. Người vợ chưa cưới chít khăn tang, và ngất xỉu khi chiếc áo quan từ từ đi vào ḷng đất.

 

Đám tang của Thông Sứt cũng vậy. Có người con gái lạ mặt từ miền Trung vào tận Sài G̣n xin với gia-đ́nh Thông cho chịu tang. Đất nước điêu linh của chúng minh để lại bao nhiêu người con gái lỡ làng. Người con gái lạ mặt từ miền Trung đó bây giờ ở đâu? Chị T., bây giờ chị ra sao, có c̣n nhớ tới anh Quợt? Dù ở đâu, dù có thế nào xin chị nhận từ anh em Bảo-B́nh chúng tôi niềm cảm thương và lời thăm hỏi chân t́nh.

 

Bạn thân,

 

Trên boong chiếc du thuyền lộng lẫy đó có lúc bạn sẽ ngậm ngùi, sẽ nhớ tới bạn bè và người thân mất mát trong chiến tranh của một thời xa xưa đầy cay đắng, những cay đắng xa xưa đó để bây giờ đời sống chúng ta thêm ngọt ngào. Chúc bạn và gia-đ́nh những ngày vui.

 

T́nh thân,

 

Ngụy Xưa

 

July 23 - 2007


Chuyện Lăng Nhăng

 

Bạn thân,

 

Đă lâu không viết cho bạn v́ nói mải chuyện quá khứ cũng nhàm, mà tương lai cũng chẳng có ǵ nhiều để khoe với bạn. Tôi vẫn đi làm, nhưng chẳng có “cày bừa” ǵ cả, chỉ ngồi chơi sơi nước, chờ tới phiên ḿnh rửa tay gác keyboard là thảnh thơi ra về, đi thăm bạn, đấu láo dăm ba câu cho vui những ngày c̣n lại của cuộc đời. Hôm nay tôi cũng chỉ viết vài hàng ngắn ngủi để bạn biết là tôi c̣n đây chứ chưa “giang hồ mê chơi quên quê hương” như cụ Tản Đà ngày xưa.

 

Nói thế thôi chứ mỗi lần thấy một một người bạn làm chung chào giă từ đi t́m một chân trời khác, tôi cũng thoáng buồn. Họ bỏ chúng tôi qua Google, qua VMware, qua những công ty kỹ thuật mới, với những người trẻ tuổi năng động đầy sức sống bừng bừng. Cái công ty báo chí già nua tôi đang làm việc đang đi dần vào quên lăng v́ sức mạnh của những websites thông tin đầy đủ và cập nhật hơn nhiều. Được cái họ vẫn làm ra tiền nên vẫn dung dưỡng những người như tôi.

 

Tôi cũng lợi dụng thời gian rảnh rỗi ngồi góp nhặt những chuyện lăng nhăng tôi đă viết thành một tuyển tập, và đang chuẩn bị đem in. Tôi đă nói với bạn là in để tặng bạn bè làm kỷ niệm, để nh́n, để nâng niu, và để xếp đống trong garage cho bụi mờ. Biết thế mà vẫn làm. Thôi th́ cứ coi như gọi những đưa con đi lạc về để chăm nom, ve vuốt thương yêu.

 

Bạn ta lâu lâu gọi hỏi thăm sức khoẻ lẫn nhau, nhất là những đứa đau ốm triền miên. Tôi mới gọi Kiệt, nó nói “lóng rày tao phẻ rồi”.  Cũng mừng cho nó, và nói để bạn yên tâm. Hẹn bạn thư sau nghe.

 

T́nh thân,

 

Aug. 8, 2007

Ngụy Xưa

 

 


Mái Hiên Nào Che Nắng Che Mưa

 

Bạn thân,

 

Tôi mải mê theo giấc mộng văn chương phố ảo, bỏ bê bạn bè không ngó ngàng ǵ đến khá lâu nay. Xin lỗi bạn nghe. Hôm nay tôi nói chuyện lăng nhăng, và bạn cứ tưởng tượng là chúng ḿnh đang ngồi ăn hủ tiếu, uống café bít tất trên hè phố Sài-G̣n xưa, và chúng ḿnh tha hồ ăn to nói lớn, chẳng sợ thằng Tây say nào!

 

Bạn biết không, bố tôi là công tử nhà quê, học hành đại khái, tối ngày chỉ hai tay đút túi quần, lấy tổ tôm xóc đĩa làm vui. Thế nhưng đó là tội “tiểu tư sản” nên cũng bị VM bắt, “tẩn” cho một trận thừa sống thiếu chết trước khi tha về. Sau này phiêu bạt bố tôi không bao giờ trở về làng cũ. “C̣n ǵ đâu mà về”, ông cụ không thiết tha với làng quê, với những người cai trị mới nên nhất định chỉ làm người tha hương cho đến lúc qua đời.

 

Mẹ tôi th́ lại khác, dù là làm dâu con nhà phú-hộ nhưng vẫn chân lấm tay bùn, nhớ từng bờ ruộng, gốc cây, đ́nh chùa, lăng miếu nên dù ở xa 10 ngàn dặm mà lúc nào cũng như đang gánh lúa đi trên con đường làng trơn trượt những ngày nắng hạ cũng như những ngày mưa dầm, gió rét cắt da.

 

Hai năm anh em chúng tôi thay nhau lại thay nhau đưa mẹ về làng. Mẹ tôi về đó như người đi hành hương, đếm từng nóc nhà, hỏi thăm tất cả  họ hàng xa lắc xa lơ, thăm từng viên gạch ngơ Nguyễn đến bờ ao ngơ Tôn. H́nh như mẹ tôi gắn liền với nơi chôn rau cắt rốn, không thể chia ĺa. Với anh em chúng tôi, mỗi lần về quê  là một lần chịu đựng, nhưng mẹ đă gần 90, sống được bao ngày, và sẽ c̣n đi được bao lần. Dù sao th́ cũng c̣n mẹ cho anh em tôi hàng tuần ghé thăm, được mẹ bóc cho quả cam, cắt cho miếng bánh, cứ như xưa khi chúng tôi c̣n bé, dù rằng tóc tôi đă có sợi pha màu.

 

Tháng trước tôi vào thăm bà mẹ của một người bạn văn trong bệnh viện. Bà cụ nằm trên giuờng chỉ cầu trời cho chết sớm, để đừng làm khổ con khổ cháu. Tôi ra về mang một nỗi buồn nhưng đồng thời cũng biết quí trọng đời sống và những ǵ ḿnh đang có hơn.  Lái xe 45 phút tới sở làm tôi không c̣n càu nhàu nữa. Có người c̣n phải đi bộ một quăng đường xa hơn. Việc làm chẳng có ǵ exciting nữa, nhưng dù sao tôi cũng có việc trong lúc bao người chỉ muốn có công ăn việc làm, dù vất vả chân tay. Buổi trưa tôi đi bộ qua công viên Saint James thấy những người vô gia cư vật vạ trên ghế đá, tôi thấy ḿnh may mắn có mái nhà che nắng che mưa, có chỗ đi về để vợ chồng săn sóc thương yêu nhau.

 

Bạn thân,

 

“Mái hiên nào che nắng che mưa” là một câu trong bài hát tôi quên tên. Mái hiên đó ở quê nhà hay ở nơi đất hứa cũng là một chốn dung thân. Năm tới tôi lại đưa mẹ về làng, tôi sẽ không than thở, sẽ đi những bước chân êm như những buổi sáng trên con dốc trước nhà. Bây giờ tôi đă hiểu, và tôi xin cám ơn bạn, cám ơn tất cả mọi người.

 

T́nh thân,

 

Ngụy Xưa

Tháng Tám – 2007


 

Bâng Khuâng Cuối Tuần

 

Bạn thân,

 

Cuối cùng tôi cũng mang nó về nhà. Nó là tuyển tập truyện ngắn mà tôi nói với bạn trong lá thư trước đây. Quả t́nh tôi cũng không biết ḿnh nghĩ sao, có lẽ cuốn sách này cũng chẳng hơn ǵ trăm ngàn cuốn sách mà tôi thấy nằm trơ vơ trên kệ trong thư viện San Jose State University, lâu lâu có người cầm lên, lật qua vài trang rồi lại để vào chỗ cũ. Những bài tôi viết cũng chẳng mang một giá trị văn chương hay một triết lư cao siêu. Chúng chỉ là những câu chuyện t́nh một thuở, và một chút tâm t́nh gói ghém để chia xẻ với bạn bè và người thân. Chúng nằm rải rác trong những trang web khắp nơi trong thế giới ta bà, mang chúng về với nhau  cho chúng bớt bơ vơ. Xấu đẹp ǵ cũng có anh có em, có bạn có bè c̣n hơn là vất vưởng chân trời góc biển, không người chăm lo.

 

Như bạn đă biết, tôi chẳng phải là người đầu tiên trong số anh em chúng ḿnh loay hoay với chữ nghĩa. Khi c̣n ở Việt-Nam, và dù c̣n lang bạt với biển rộng sông dài, Tiếp, Bảy và rồi Ơn đă cho ra mắt những đứa con tinh thần với tấm ḷng tŕu mến thiết tha. Qua xứ người chúng ta có thêm San, thêm Báu, thêm Hải … và vài bạn nữa. Những cay đắng của cuộc đổi đời đă mang đến những nỗi buồn vui, những suy tư, những xúc cảm dạt dào và những con chữ đă chạy từ màn ảnh PC ra những trang giấy trắng, góp mặt với đời. Tôi chỉ là người theo buớc chân của các bạn, và có lẽ tôi không phải là người cuối cùng, dù rằng chúng ḿnh đang trên đường đi gần tới tuổi “cổ lai hi”.

 

Suốt hôm qua tôi ngồi gói sách gửi cho bạn bè xa gần, có chút ǵ thật là ấm áp trong tôi. Viết tên bạn lên phong b́ tôi mường tượng ra khuôn mặt bạn, nhớ đến những kỷ niệm chúng ḿnh có với nhau, và có những kỷ niệm làm tôi thật bồi hồi. Những tháng năm chồng chất xóa nhoà quá khứ, thế nhưng những lúc như thế này chuyện xưa sống dậy và ḷng tôi thật bâng khuâng.

 

Bạn bè gồm cả những người tôi chưa biết mặt, những người ở những nơi xa xôi, đọc những bài viết trên net và gửi cho tôi vài ḍng, chia sẻ những cảm nghĩ làm tôi cảm động v́ mối chân t́nh. Khi tôi posted truyện ngắn đầu tiên (“Gió Thoảng Tây Hồ” - http://dactrung.net/phorum/tm.aspx?m=260031&mpage=1) trên Đặc Trưng hơn một năm trước đây tôi đă được hầu hết những nhân vật quen thuộc của diễn đàn góp ư. Nào là Songcon, Chu Lai, Ngô Đồng, Phu U, Lua9, Phu Dung, EmLangQuen, Nguyennhan, Goctroiparis, Bồng Lai, Yen Chi, Nguyenthitehat, Vũ Anh, … Khen cũng có và chê cũng có, nhưng các bạn đó đều đến với tôi  bằng tấm chân t́nh, và bây giờ vài bạn không chỉ c̣n là bạn văn mà đă trở thành bạn thân.

 

Tôi có vài bạn thân ở VN, tôi muốn gửi tặng cuốn sách để làm kỷ niệm dù rằng phần lớn các bạn đă đọc những bài tôi viết, thế nhưng tôi rất e dè. Tôi chỉ sợ tác phẩm từ hải ngoại khó đến được tay bạn, và c̣n có thể gây cho bạn những phiền toái, nên tôi vẫn chưa làm. Có lẽ đợi đến lúc nào đó thích nghi hơn. Lúc nào tôi cũng thiết tha với bạn bè dù xa dù gần. Một ngày nào chúng ḿnh sẽ gặp nhau, và sẽ có nhiều điều để nói, ấm nồng hơn là những ḍng chữ đen thui.

 

T́nh thân,

 

Ngụy Xưa

Sept. 10, 2007 

 


 

Một Chút Suy Tư

 

Bạn thân,

 

Đă có lần tôi tâm sự với bạn là tôi lớn lên ở Đà Lạt, thành phố mù sương, nên tâm hồn tôi có chút yếu mềm. Tôi mơ ước khi lớn lên tôi sẽ thành người như Pascal, say mê cả toán học lẫn văn chương triết lư, và cuối đời về dạy học tại một thành phố nhỏ êm đềm.

 

Những sự t́nh cờ đưa đẩy cuộc đời chúng ta xa những ước mơ, tôi trở thành người đi biển, nhưng lúc nào tôi cũng mang nặng trong tâm tư cái hoài băo thời niên thiếu mà tôi coi như là lư tưởng và hạnh phúc của cuộc đời.  Nhưng trong những tháng ngày lênh đênh với sóng gió tôi biết được rằng hạnh phúc cũng có thể là cái ǵ rất nhỏ nhoi, như lúc được đặt chân lên đất liền, như khi đọc được lá thư của người yêu ở phương trời xa. Tôi cũng nh́n thấy rằng mơ uớc cũng như đường chân trời, chỉ nh́n thấy từ xa mà không bao giờ tới được gần, và phải chăng đi t́m chính là lẽ sống ở đời?

 

Tôi biết là bạn cũng như tôi, chúng ḿnh không phải là những người đi lang thang. Thực ra th́ chúng ta đang đi trên con đường dài, có những hoa thơm cỏ lạ bên đường nên dừng lại ngắm nghiá, và cũng có những bụi rậm đen tối đầy đe dọa khiến chúng ta  rảo bước nên đôi khi vấp ngă, chập choạng đứng lên, và lại tiếp tục t́m kiếm trên con đường trước mặt.

 

Tôi có những may mắn nên đă t́m được những t́nh bạn đằm thắm, những t́nh yêu thiết tha, những ngày tháng thong dong dưới khung trời đại-học Cali, những bến bờ xa lạ mà  công ty tôi làm việc đă gửi tôi đi, và bây giờ, một gia đ́nh êm ấm. Thế nhưng tôi cũng có những giây phút đen tối của cuộc đời mà tôi cố quên, và dù là con trai, tôi cũng đă ứa nước mắt hơn một lần.

 

Có lẽ đau buồn nhất là “tử biệt sinh ly” mà em trai tôi là người bất hạnh, vợ qua đời khi tuổi c̣n rất xanh. Tôi coi H. như em gái hơn là em dâu, và mẹ tôi đă khóc “ước ǵ mẹ chết được thay con”. Không có mẹ chồng nào khóc nàng dâu như vậy, v́ trong lúc anh em tôi yên ổn bên Mỹ, hoặc là đang bị đày đọa trong rừng sâu, chỉ c̣n H. một ḿnh thay chúng tôi chăm nom bố mẹ già, và một năm vài lần lặn lội dăm bẩy cây số đường rừng nuôi chồng trong trại “cải tạo” trên cao nguyên.  Qua được xứ này, vừa t́m lại được một chút b́nh yên th́ H. đă vĩnh viễn lià đời. Em trai tôi một tuần lên thăm mộ vợ mấy lần, chỉ để ngồi chuyện tṛ như thể là vẫn c̣n ở bên nhau như xưa.

 

Ngày H. c̣n sống, em hay đọc những bài tôi viết. Bản đầu tiên của tuyển tập “Về Nơi Mù Sương” tôi đă đề tặng em, và chồng em đă để lên bàn thờ, chờ ngày giỗ đầu sẽ đem đốt, như một lời cám ơn của anh em chúng tôi.

 

Bạn thân,

 

Bây giờ th́ bạn biết tại sao tôi chỉ viết về những người có một tấm ḷng. Những t́nh cờ đưa đẩy khiến chúng ta đôi khi ch́m đắm trong đau thương, nhưng trong ḷng chúng ta, bao giờ chúng ta cũng yêu thương người và yêu thương cuộc đời, phải không bạn thân.

 

T́nh thân,

 

Ngụy Xưa

Sept. 14, 2007


Cũng Đủ Vui

 

Bạn thân,

 

Hôm qua Luân gọi, nói là lên đường đi tour China 12 ngày. Thượng Hải đang băo tố như vậy không biết là máy bay chở Luân có đáp được không hay là Luân đang ngồi đợi ở một phi-trường nào.

 

Thú thật với bạn là tôi ngại đi máy bay lắm. Ra tới phi trường ngồi chờ dài người, th́ thôi cũng được đi, nhưng đi qua mấy trạm kiểm soát, lúng túng với PC, với đồ đạc xách tay, cởi giày, cởi áo lạnh, cởi thắt lưng, sao mà nản quá. Tôi thà lái xe 6 tiếng xuống thăm bạn hơn là bay 45 phút đồng hồ. Lái xe tà tà, kể chuyện t́nh xưa cho … vợ nghe cũng đâu đến nỗi nào, phải không bạn ta.  Nói vậy thôi, chứ bạn đừng nghe tôi xúi dại, bạn kể lăng nhăng chuyện cũ nhỡ vợ bạn nổi điên … đập cho bạn một trận th́ thật phiền.

 

Nhớ G. bạn ta không? Chàng lấy phải hai bà vợ mà bà nào cũng ghen quá xá trời, ở đó mà dám kể chuyện người yêu cũ như Ngụy tôi. Hai bà vợ của G. th́ một người ở Bắc, một người ở Nam California. G. hiện đang ở với bà nhỏ ở dưới Santa Ana, mỗi lần lên thăm bạn ở San Jose là cả một vấn đề v́ bà nhỏ nghi là G. đi gặp bà lớn, (t́nh cũ không rủ cũng lại), chứ thăm bạn bè ǵ! Khi Nguyễn A qua đời, bạn bè ở xa kéo nhau về San Jose đưa đám, G. cũng được vợ cho phép đi sau khi phán một câu xanh rờn “Chắc là anh mong bạn .. chết lắm để được đi San Jose, đúng không?”  Nhe G. kể chuyện tôi vừa buồn cười, vừa thương bạn ta! Sorry, c̣n lâu lắm tớ mới chết, thôi bạn nằm nhà ca vọng cổ cho bà xă nghe đi, lâu lâu vào Internet đấu láo với bạn bè cũng đủ vui!

 

V́ ngại đi máy bay nên mấy bao nhiêu năm nay tôi vẫn chưa về Canada thăm nhà … vợ! Hơn thế nữa, tôi cũng ngại đi Quebec v́ tiếng Tây của tôi lâu ngày không “sủa” rơi rụng chẳng c̣n chữ nào. Mỗi lần K. về thăm nhà là tôi lại t́m một lư do nào đó để trốn, nhưng lần sau thế nào tôi cũng đi theo v́ mấy hôm nay K. qua Canada, nhà vắng lặng, tôi đi ra đi vào, buồn ơi là buồn. Buổi sáng không có ai rót sẵn ly nước trà, nhắc tôi uống thuốc, buổi tối không ai t́m dùm đôi kính cho tôi coi TV, tôi đi lên đi xuống cầu thang, chẳng biết ḿnh định làm ǵ. Tôi có chút buồn nhưng tôi thấy thương em tôi, goá vợ khi mới hơn 50, đúng là “đời vắng em rồi, vui với ai”.

 

Bạn thân,

 

Chuyện vợ con th́ nói hoài không hết, nhưng bạn biết là hầu hết anh em Bảo-B́nh chúng ḿnh đều may mắn c̣n đôi, c̣n lứa, đi đâu cũng ríu rít như chim (hay quàng quạc như vịt), thế là cũng đủ vui rồi, phải không bạn ta?

 

T́nh thân,

 

Ngụy Xưa

Sep. 19, 2007


Kỳ Thị

 

Bạn thân,

 

Buổi trưa nào tôi cũng ghé vào thư viện của San Jose State University v́ tôi làm việc gần đó, và hầu như buổi trưa nào tôi cũng gập mẹ con bà Mỹ mập nằm ngủ trên chiếc ghế dài tại khu đọc sách lầu ba của cái thư viện tối tân tám từng lầu này. Có nhiều người ngủ trong thư viện lắm, nhưng hầu như tất cả đều là sinh viên, bài vở nhiều nên mệt mỏi, gục xuống bàn thiếp đi trong chốc lát. Tôi cũng thường làm vậy khi tôi c̣n đi học nên rất thông cảm, nhưng ngủ say trên ghế dài, cộng với một đống đồ đạc cá nhân vứt lỏng chỏng dưới chân trong thư viện th́ hơi khó coi, nhất là hai mẹ con bà Mỹ mập này không phải là sinh viên v́ người mẹ đă khá lớn tuổi, và người con lại c̣n quá trẻ để theo học đại học.

 

Hai mẹ con đều là Mỹ trắng, tương đối sạch sẽ và tươm tất, nhưng tôi nghĩ họ là những kẻ không nhà, ban đêm sống trong những trung tâm tạm cư, ban ngày trung tâm đóng cửa, họ lang thang trong thành phố cho đến khi mệt mỏi th́ t́m một chỗ nào nghỉ chân, và thư viện đại học là nơi an toàn và sạch sẽ nhất, thay v́ công viên Saint James hay những toa xe điện xuôi ngược khắp thành phố, đầy những người homeless da màu, nghiện ngập và hôi hám.

 

Tôi chưa bao giờ chuyện tṛ với hai mẹ con v́ chưa thấy họ thức giấc bao giờ nhưng tôi cũng đoán được rằng họ là những người tuyệt vọng. Có thể trước đây bà mẹ cũng có một gia đ́nh, có công ăn việc làm như hầu hết như những người Mỹ trắng trong thành phố Hi-Tech này. Thế nhưng khi nền kinh tế đi xuống, nếu phải sa thải người chắc chắn người ta không ngần ngại để người đàn bà nặng hơn 300 lbs đó ra đi. Thú thật với bạn, nếu tôi là hiring manager, và dù tôi có trái tim rất mềm, tôi cũng sẽ rất ngại ngùng thu nhận bà ta làm bất cứ việc ǵ.

 

Ông chồng bà ta đâu? Tôi không biết. Nếu ông ta có bỏ đi tít mù khơi th́ cũng chỉ là việc dễ hiểu. Nuớc Mỹ này mênh mông, Cali này khó khăn th́ t́m đến Texas làm việc cho hăng lọc dầu. Texas buồn th́ lên Alaska bắt cua. Đi đâu cũng được, miễn là xa người đàn bà 300 lbs mà ông ta chắc đă chán chường. Đáng buồn hơn nữa là cô con gái chỉ mới chừng 14, 15 tuổi mà cũng đă nặng gần bằng bà mẹ. Hai mẹ con chiếm chiếc ghế dài, cái ghế oằn xuống, mất hút sau hai đống mỡ rung rinh! Tương lai của cô bé sẽ ra sao, chắc cũng lại như bà mẹ vất vưởng trong thành phố hay trôi dạt đến một nơi nào tối tăm!

 

Khi gặp một người homeless da mầu tôi không mấy ngạc nhiên, nhưng khi gặp một người da trắng không nhà ḷng tôi thấy có ǵ như bất nhẫn. Có lẽ tôi nghĩ rằng xứ này là của họ, của những người da trắng chủ nhân ông, c̣n tôi, tôi chỉ là người tha hương, ăn đậu ở nhờ, mà tôi lại có nhà có cửa trong lúc họ lại có người vất vưởng, không “mái hiên nào che nắng che mưa”. Tôi không ngờ là ḷng thương người cũng kỳ thị, có lẻ v́ hai sự kiện nhỏ nhặt mà tôi vừa gặp phải trong những ngày gần đây.

 

Có lần một người đàn bà da màu dắt đứa con nhỏ chặn tôi trên đường phố xin giúp đỡ. Không cần nghe những ǵ bà ta nói v́ nh́n đưá bé đôi mắt mở to đen láy tôi đă mềm ḷng. Tôi c̣n đúng $21 trên đường đi ăn trua, một cái giấy $20 và một đồng lẻ nên ngần ngại đưa biếu bà ta một đồng. Bà ta cầm tiền, dắt con đi sau khi buông nhẹ một câu “A whole dollar!”. Những một đồng! Tôi vừa buồn vừa ngượng, dù rằng tôi chẳng mong ǵ một lời cảm ơn.

 

Một lần khác tôi ngồi ăn trưa trong một tiệm McDonald, và tôi thấy một người đàn ông Mỹ trắng mệt mỏi, cầm một đồng dollar trên tay xếp hàng chờ mua thức ăn. Ông ta ngước mắt nh́n menu trên tường rồi lại cúi xuống tần ngần, nhích qua một bên tránh cho những người khách khác tiến lên như thế đôi ba lần. Tôi đă hiểu, một cái hamburger nhỏ cũng giá 99 cents cộng thuế, và ông ta không đủ tiền nên vẫn đứng đó bơ vơ. Miếng khoai chiên trong miệng tôi bỗng dưng đắng ngắt, tôi đứng lên và kín đáo nhét vào tay ông ta tờ giấy $5. Ông ta không nói một lời, nhưng đôi môi run và ánh mắt nh́n tôi như có ngàn lời muốn nói. Tôi bỏ đi, và không bao giờ tôi gặp lại ông ta. Có lẽ ông ta đă t́m lại được việc làm, hay đă phiêu bạt đến một phương trời xa.

 

Bạn thân,

 

Mổi khi nghĩ tới người đàn bà da màu ḷng tôi có chút chua xót, nhưng nhớ tới người  đàn ông trong tiệm McDonald tôi lại có chút ấm ḷng, dù cả hai người đều không hề nói với tôi một lời cám ơn.

 

Thú thật với bạn khi gặp những người sa cơ ḷng tôi man mác buồn, thế nhưng dầu sao tôi cũng chỉ là người qua đường. Tôi không biết ban quản trị thư viện San Jose State University sẽ phải đối xử với mẹ con bà Mỹ mập đó ra sao. Để họ nằm ngủ một cách thiếu thẩm mỹ giũa nơi mọi người đến t́m đọc về văn hoá đó, hay là mời họ ra đường, mặc cho họ ́ ạch với mưa nắng công viên? Cũng may tôi không phải là người quyết định việc này, v́ quả t́nh tôi không biết quyết định ra sao. C̣n bạn, nếu phải quyết định, bạn làm thế nào bây giờ?

 

T́nh thân,

 

Ngụy Xưa

Sept. 20, 2007


Bờ Sông Cũ

 

Bạn thân,

 

          Năm 2004 tôi về thăm lại quê nhà sau 31 năm xa cách. Khách sạn Palace ở gần bờ sông Sài-G̣n, ḍng sông mang nhiều kỷ niệm của một thời khi tôi c̣n đi biển. Ngày đó, khi tàu về bến, tôi thường đứng trên boong, nh́n những bóng người thấp thoáng trên đường phố, nh́n ḍng nuớc chảy xuôi, như cuộc đời buồn. Sau này khi đă “lên bờ” làm việc tại toà nhà ngay cạnh bờ sông, nhiều lúc tôi cũng đă đứng trên lầu cao nh́n xuống ḍng sông, uớc ǵ lại được nó mang đi xa, thoát khỏi những  phố phường bụi bậm ồn ào. Công việc tham-mưu ngay tại Sài G̣n là một ước mơ của nhiều bạn ta v́ họ được gần gụi gia-đ́nh, nhưng lúc đó tôi c̣n độc thân nên đôi khi vẫn thường bâng khuâng, nhớ những ngày đi biển, đêm đêm từ ngoài khơi nghe tiếng hát Khánh Ly thăm thẳm từ đất liền, ôm nỗi buồn quạnh hưu, thiết tha mong ngày về Sài G̣n với bến bờ thân quen. 

         

          Ra khỏi khách sạn tôi cầm máy h́nh đi về hướng bờ sông, t́m nơi làm việc ngày trước, hỏi thầm không biết là ḿnh có được phép chụp tấm h́nh toà nhà cao, mang về Mỹ, chỉ cho các con tôi “Ngày xưa pḥng làm việc của bố ở trên đó …”. Tôi chợt nhớ tới cuốn phim “The Last Emperor”, và thấy thương ông vua từ chốn lưu đày trở về, đứng nh́n Cấm Thành, khoe với thằng bé xa lạ đứng gần “Ngày xưa ta …”.  Vâng, ngày xưa không c̣n nữa, bây giờ ta như khách lạ ở quê nhà.

          Tôi bước chậm trên hè phố. Có vài chiếc xích lô chạy theo, và một chiếc xe vọt lên, người phu xe vẫy tôi chỉ tấm nệm xe “Sir!”. Tôi lắc đầu “Cám ơn. Tôi đi gần đây thôi.” Chiếc xe thụt lại phiá sau, và tôi nghe tiếng chửi thề “Đ.M., tưởng là Tàu Đài Loan”. Tôi biết người phu xe không chửi tôi mà sao ḷng tôi vẫn có chút xót xa buồn.

          Đi ngang toà nhà cũ tôi ngước mắt nh́n lên, ḷng bồi hồi. Đúng như là tôi nghĩ, “Khu quân sự - Cấm Chụp H́nh”. Thoáng một cái đă hơn 30 năm, mà sao nước vôi h́nh như vẫn không thay mầu, chỉ có lá cờ là khác. Tôi cúi đầu đi trở lui, qua công viên Mê-Linh, tần ngần nh́n tượng Đức Trần Hưng Đạo đứng chỉ tay xuống ḍng sông cũ. Nước sông vẫn nâu hồng, không biết c̣n giọt máu nào của bạn bè chúng ḿnh ngày xưa.

          Ngồi xuống ghế đá, tôi quay mặt nh́n ḍng sông, và dù không có hy vọng ǵ nhiều nhưng tôi vẫn nhủ ḷng là biết đâu bạn bè cũ cũng có thể sẽ lang thang tới chỗ này, và chúng tôi gặp lại nhau. Tôi cũng mong gặp lại Quán, người tài xế lái xe cho tôi ngày xưa, để cho Quán chút tiền. Ngày đó “thày tṛ” đều nghèo xác sơ như nhau, tôi chẳng giúp Quán được ǵ, ngay cả khi vợ Quán chết trên giường bệnh, bỏ đứa con trai nhỏ cho Quán  lêu bêu với đời. Tôi không biết bây giờ Quán ở đâu. Ngày đó Quán thường thả tôi xuống chỗ này để tôi đi bộ vào sở làm cho khoẻ người, như Quán thường nhắc nhở tôi. Bạn biết không, tôi ngồi đó rất lâu cho đến khi nắng rát mặt mới thở dài trở về khách sạn nằm vắt tay lên trán nghĩ vẩn vơ.

 

Bạn thân,

 

          Chúng ḿnh mặc màu áo trắng hơn 14 năm, cho đến khi bỏ bến tan hàng. Trở về bến xưa tôi không khóc nhưng ḷng thật ngậm ngùi. Tôi vừa làm quen được với một người bạn ở VN, và tôi hứa với người bạn mới đó là sang năm tôi lại về thăm quê nhà cho bạn tôi dẫn tôi ra Hà Nội, ngửi mùi hoa sữa, nghe trời trở gió để mà thương nhớ đến năo ḷng, nhưng cũng có một nơi tôi sẽ trở lại đó là bờ sông cũ của chúng ḿnh. Bạn có bao giờ nhớ ḍng sông cũ đến ngơ ngẩn buồn như là tôi đang nhớ lúc này không?

 

T́nh thân,

 

Ngụy Xưa

Tháng 10, 2007

 


Tháng Mười Và Bạn

 

Bạn thân,

 
Hôm qua P.T. Hải từ Texas qua thăm, và bạn bè Bảo-B́nh ở thung lũng này lại gặp nhau nói chuyện trên trời dưới biển, chuyện ngắn chuyện dài của mấy chục năm dâu bể cuộc đời. Bạn nhớ Hải chứ? Hải này là Hải Chó thuộc chuồng súc vật chứ không phải là Hải J với những ảo mộng của cuộc đời. Ngày đó có những đêm chúng ḿnh nằm nghe sóng vỗ bờ, nghe gió hú qua hàng dương, nghe Hải Chó chơi tây ban cầm bằng tay trái, hát t́nh ca TCS đến độ năo nề.

 
Nếu gặp thời th́ Hải cũng chẳng kém ǵ TCS, nhưng cuộc đời đưa đẩy nên bây giờ Hải là Hải Say, một ly cognac thôi là không c̣n tỉnh táo, ôm vai bạn gục đầu hỏi “mày c̣n nhớ …”. Nhớ chứ sao quên, những ngày tháng lang bạt lâu lâu mới gặp nhau một lần, kể cho nhau nghe những nỗi niềm gian khổ của đời quân ngũ, tâm sự với nhau về những mối t́nh sôi nổi nhưng ngắn ngủi của những bờ xa bến lạ, đến một vài lần rồi không trở lại được dù trong ḷng c̣n rất nhớ thương.

 
Những mối t́nh đó chết dần với tháng năm, nhưng c̣n một người đàn bà theo bước chân Hải cho đến bây giờ để mỗi lần Hải say lại gọi “Em ơi”, hay đôi khi chỉ một tiếng ngắn ngủi nhưng thân t́nh “Má”. Má là mẹ đàn con đă lớn khôn, đă ra đời, chỉ c̣n lại “một nửa kia” cho ḿnh nâng đỡ lúc say mèm. Uống được rượu th́ anh em chúng ḿnh cũng chỉ độ vài người, c̣n đa số bây giờ chỉ nước lạnh, trà hay café là hết cỡ thợ mộc. Cũng may cho mấy bà vợ Bảo-B́nh, và xin ngả nón chào chị Hải, và cám ơn chị đă và đang nâng đỡ người anh em chúng tôi cho đến cuối cuộc đời.

 
Hôm qua náo nhiệt ồn ào, nhưng một tuần trước đó tôi cũng đă có dịp gặp gỡ một nhóm bạn bè hoàn toàn khác biệt. Thay v́ uống rượu cho say mèm, dành nhau nói về ngày tháng cũ, nhóm bạn mới này uống café, đọc thơ và hát những bài thơ phổ nhạc nổi tiếng từ xưa hay do họ mới sáng tác. Đó là nhóm “bạn văn” mà tôi quen biết trên Phố. Có những người thân quen trong thung lũng, nhưng cũng có người ở rất xa, tới gặp mặt lần đầu, để khi chia tay cho tôi hẹn ḥ “Các em đi chơi vui. Thế nào cũng có ngày chúng ḿnh gặp lại, ở một nơi nào đó v́ bây giờ chúng ḿnh không c̣n là bạn ảo nữa mà là bạn thật ở ngoài đời …”. Một chị ở miền Nam Cali c̣n tặng cho vợ chồng tôi một tập thơ t́nh. Cám ơn chị, và các bạn. Thời gian gặp gỡ quá ngắn ngủi nên chưa biểu lộ được hết t́nh thân nhưng Ngụy Xưa nhớ tới các bạn rất nhiều.

 

Bạn ảo th́ tôi c̣n nhiều người chưa gặp mặt, có người ở xa, kẹt xe trên xa lộ về nhà, điện thoại gọi “Chú ơi ..” để nói chuyện dông dài. Có người ở bên kia bờ đại dương đủ thân cho tôi đ̣i quà khi cô ấy về VN, và có người chờ tôi ở một góc trời để uống một ly café sữa nóng. C̣n có cả một người ở bên kia biển Thái B́nh, mong tôi về để đưa tôi đi chơi lúc trời Hà Nội trở gió. Người bạn này lăng mạn c̣n hơn cả Ngụy Xưa, và đủ thân để tôi có thể nói đùa “Nếu chúng ḿnh ở gần nhau th́ trời sẽ đày cả hai đứa xuống địa ngục”.

 
Bạn thân,

 
Đă lâu lắm rồi tâm hồn tôi rất lắng đọng. Con cái đă đi xa, nhu cầu vật chất không c̣n nhiều, tôi sống với tấm ḷng chân thật, yêu người và yêu đời, quí mến bạn bè dù là bạn thật hay là bạn ảo chưa gặp bao giờ. Tôi viết lăng nhăng trên phố, bày tỏ một chút tâm t́nh, vui với bạn chứ không bao giờ có ư định soi mói hay bắt lỗi người này hay người nọ. Chúng ḿnh thế nào chẳng có lỗi lầm, nhưng xin bạn đừng giận tôi nhé nếu có một ngày nào tôi lỡ làm bạn không vui.

 

T́nh thân,

 
Ngụy Xưa

Tháng Mười, 2007


Đa Đoan

 

Bạn thân,

 

Tuần qua Quản Thịnh gửi email cho anh em, la ầm lên là ốm nặng lắm, sắp chết đến nơi rồi, chúng mày có điện thoại hay đến thăm”ông” th́ làm mau lên, kẻo không kịp. Anh em ở gần vội vă đến thăm, những thằng ở xa điện thoại tới tấp, thủ-quỹ của khoá Bảo B́nh chuẩn bị mua ṿng hoa phúng điếu, thế nhưng Quản Thịnh vẫn c̣n sống nhăn. Thực ra th́ Quản ta quả có gần đất xa trời thật. Quản về VN không biết ăn phải cái ǵ độc, về đến Mỹ bị bệnh nó hành, sút mất 30 lbs, đầu óc lơ tơ mơ đi đứng không vững, té cầu thang sứt mặt sứt mày, làm đứa con gái sợ quá bắt về ở chung cho tiện bề trong nom. Quản ta nhớ bạn nên “làm nũng”, kêu cứu ầm ĩ để cho chúng nó lại thăm nói chuyện buồn vui cuộc đời.

 

Chuyện về Quản ta th́ nhiều lắm kể không hết. Khi mới vào trường SQHQ, Quản được bầu làm quản lư hội thực, có nghĩa là lo việc chi thu, chợ buá cho anh em nên được “lên chức” Quản liền trong lúc anh em c̣n lính mới ṭ te. Đó là cái tên gắn liền với cuộc đời, dù sau này lên tới Trung Tá, bạn bè vẫn cứ “Quản” mà kêu. Đưá nào tử tế th́ gọi “ông Quản”, mấy thằng cà chớn th́ cứ  “Ê Quản”, c̣n cái tên bố mẹ đặt th́ chúng nó vứt vào sọt rác.

 

Quản có nụ cười tươi nên đào hoa, tính ra sơ sơ chỉ có ba bà vợ. Ban đầu các bà chẳng hề biết nhau. Ngày Sài G̣n gần hấp hối, quân ta chuẩn bị di tản chiến thuật, lúc đó Quản ta đang làm hạm trưởng một chiếc tàu to đùng, Quản mang gia đ́nh lên tàu và một thằng con của Quản lang thang chơi trên boong bỗng gặp một thằng bé khác giống ḿnh y chang! Nó về khoe mẹ, và bà xă Quản ngẩn ngơ khi t́m thấy gia đ́nh thứ hai của Quản cũng đang ở trên tàu. Cuộc chiến trên tàu bộc phát, tới tai cấp chỉ huy của Quản nên Quản bị cất chức, mất quyền chỉ huy, và phải mang gia đ́nh dời tàu ngay. Hạm đội dời VN ngày cuối tháng Tư năm 1975, c̣n Quản đi tù mất mười niên, măi sau này mới sang Mỹ theo diện HO cùng với gia đ́nh số một. Mấy lần gặp mặt anh em hỏi “mấy bà vợ kia của mày đâu, qua Mỹ chưa”, Quản chỉ cười cười không nói, cái cười vẫn tươi như hoa, mà chàng mới sáu bó, nên coi chừng dám có bà thứ bốn nữa không chừng v́ chẳng biết cuộc đời đưa đẩy sao đó mà Quản ta lưu lạc tới new Jersey, làm “dealer” trong một ṣng bài, mà ṣng bài th́ thiếu ǵ mấy bà đẹp tới t́m vui!

 

Bạn thân,

 

Khổ v́ đàn bà th́ là lẽ đương nhiên. Trong cái khoá Bảo-B́nh ngoài Quản Thịnh c̣n có cụ Thộn, có Ba Giám và vài ba người nữa lăng nhăng dăm ba cuộc t́nh, nhưng nhờ trời hậu vận đều đâu ra đó. Cụ Thộn có vợ nhí, hạnh phúc tràn trề, Ba Giám một vợ đầu sông một vợ cuối sông, lâu lâu chàng làm giặc chèo đi chữa lửa, đâu cũng vào đấy. Bà Quản Thịnh vốn là con nhà trâm anh nên cuối cùng Quản ta cũng vào phép. Bây giờ con cái đă thành nhân, ở rải rác khắp nước Mỹ, ông bà Quản đều đă về hưu, lâu lâu đi thăm con và gặp gỡ bạn bè, nhắc lại chuyện cũ chỉ cười xoà, nói “tại cái kiếp đa đoan, trời bắt thế nên đành chịu”.

 

Tin giờ chót là cuối tuần này vợ chồng Quản Thịnh sẽ tới nhà Mă Xa (người anh em chạy bộ trong quân trường như kéo xe nên được gọi là Xe Ngựa, tự Mă Xa) ăn cơm tối. Như thế là Quản ta “phẻ” rồi. Anh không chết đâu anh, đừng có kêu nhặng xị lên làm bạn bè hốt hoảng lăn ra chết trước anh không chừng.

 

T́nh Thân,

 

Ngụy Xưa

November 2007


Đa Đoan – II

 

Bạn thân,

 

Tuần trước những ǵ tôi viết cho bạn về Quản Thịnh là đúng tới 90 phần trăm. 10 phần trăm c̣n thiếu mới được Fernandel Chí Toàn tiết lộ, đó là trong lúc bà Quản đi thăm con ở tiểu bang xa, Quản ta ở nhà lấy vé máy bay trốn về VN “chơi” bốn tháng. Quản có hai vợ ở VN, đi “nghỉ hè” bốn tháng ở quê nhà như thế về đến Mỹ c̣n được tấm thân tàn ma dại là may lắm rồi. Chuyện lạ là khi Quản ta về, bà Quản lớn vẫn thương, vẫn đưa vai cho Quản vịn, vẫn thuốc thang, cơm nước trông nom Quản, như thể là Quản ta chưa bao giờ đi hoang!

 

Thằng anh em cột chèo của tôi th́ không được may mắn như thế. Chúng tôi là bạn “cá ngựa” từ ngày c̣n ở VN, và bạn tôi tính t́nh hiền hoà dễ thương. Từ ngày T. lập gia đ́nh  tôi không hề thấy T. liên hệ một người đàn bà xa lạ nào. T. chỉ yêu ngựa, dù rằng có những lần bị “ngựa đá” cháy túi, phải xin tiền bạn bè ăn cơm “tay cầm”. Bà chị vợ tôi là giáo sư dạy văn, hiền như “ma sơ”, và hai vợ chồng sống với nhau rất êm đềm, cho đến khi di cư qua Canada.

 

Thực ra th́ T. có hai yếu điểm, ngoài việc đam mê cờ bạc, T. c̣n là mẫu người dễ yếu ḷng, yêu thương lăng nhăng.  Chị N. hiền lành nên đă tha thứ cho T. nhiều lần. Lần cuối cùng T. nhẹ dạ, bắt bồ với một cô dược sĩ tập sự tại pharmacy của T., bị cô ta lường gạt mất luôn tiệm thuốc. T. trắng tay đi giang hồ một thời gian rồi trở về với vợ, chiếm căn pḥng nhỏ ngủ vùi, quên ngày tháng u buồn. Hai người dù sống trong cùng một căn nhà nhưng không nói chuyện với nhau, cần th́ viết giấy để lại trên bàn trong pḥng ăn, những ḍng chữ vô hồn như “Thức ăn ở trong tủ lạnh đó. Lấy ra mà ăn”.

 

Khi T. hấp hối trên giuờng bệnh v́ ung thư máu, chị N. vào bệnh viện chỉ đứng nh́n đăm đăm, không nói một lời. T. cũng quay đầu đi hướng khác,  không nh́n vợ, nhưng có giọt nước mắt ứa ra, có lẽ v́ ăn năn hay tủi hờn. Lúc T. nhắm mắt xuôi tay chị N. cũng chỉ mím môi chứ không khóc. Chỉ đến khi sắp đóng nắp quan tài chị mới rút ra một bức thư và một bông hoa hồng, đặt trên ngực trái T., và bật khóc nức nở, quỳ xuống ôm lấy quan tài. Không ai biết chị N. viết ǵ trong lá thư, nhưng những giọt nước mắt cuối cùng vỡ oà nên mọi người cũng đă hiểu là chị đă tha thứ, và viết cho T. những lời yêu thương mà chỉ có vợ chồng mới nói được cho nhau. Tôi tin là t́nh yêu vợ chồng không bao giờ mất hẳn, dù có nhạt nhoà nhưng vẫn c̣n âm ỉ trong tim để chờ đến lúc cháy bùng.

 

Bạn thân,

 

Mấy hôm nay tôi thấy trên net những bài viết về đời sống vợ chồng, và có những bài viết về những cảnh “đồng sàng dị mộng” làm tôi ray rứt. Tôi kể bạn nghe thêm câu chuyện buồn của người thân, v́ tôi tin rẳng t́nh yêu rất bao la, và người ta nên tha thứ những lỗi lầm cho nhau, nhưng không phải đợi tới lúc người thân yêu đă nhắm mắt lià đời, lúc mà không c̣n nghe được những lời thiết tha.

 

Tin th́ tin là vậy, nhưng mấy ai có được tấm ḷng như bà Quản lớn, phải không bạn?

 

T́nh thân,

 

Ngụy Xưa

Nov. 6, 2007


Niềm Ân Hận

 

Bạn thân,

 

Tôi mang niềm ân hận này đă nhiều năm, và mỗi lần nghĩ tới tôi vẫn buồn. Hôm nay tôi tâm sự với bạn cho vơi nỗi niềm, và đây cũng là một lời xin lỗi gửi em tôi.

 

Tháng Tư năm 1975 lúc Sài-G̣n đổi chủ, tôi đang theo học postgraduate ở Mỹ, và c̣n vài tháng nữa mới ra trường. Vợ con tôi và ba đứa em ra đi theo ḍng người di tản, nhưng bố mẹ tôi tôi ở lại, lo lắng “qua bên đó rồi anh em không biết lấy ǵ mà nuôi nhau”. Kể ra th́ những ngày đó chúng tôi quả có vất vả. Vợ tôi và một đứa em gái lớn ngày ngày lái chiếc xe cọc cạnh đi làm hotel maid, đứa em trai lớn đứng chiên khoai trong bếp McDonald, trong lúc tôi ở nhà trông con nhỏ, loay hoay viết cho xong luận án ra trường.

 

Đứa em gái nhỏ của tôi lúc đó vừa 18 tuổi, mới học xong trung học, và là đứa em xinh đẹp nhất nhà. Tôi không muốn thấy em tôi vất vả, chẳng rơ  tương lai đi về đâu nên đă giao em tôi cho một gia đ́nh mục sư người Mỹ. Họ nhận em tôi làm con nuôi, đưa em tôi về Washington D.C. và cho em tôi theo học tại George Town University, trong lúc chúng tôi ở lại California cố gắng gây dựng lại cuộc đời. Ông mục sư Tin Lành đó là bạn học cùng lớp, và đă long trọng hứa với tôi là sẽ trông nom em tôi như những đứa con ruột của ông ta.

 

Trong thâm tâm có lẽ L., em gái tôi, không muốn sống xa các anh chị, nhất là vừa mới rời khỏi ṿng tay bố mẹ, nhưng v́ nể sợ uy quyền của anh cả nên đă vâng lời theo gia đ́nh bố mẹ nuôi đi thêm một đọan đường ba ngàn dậm, tới một nơi hoàn toàn xa lạ, không có người thân bên ḿnh.

 

Những đứa em ở lại Cali với tôi đều đă nên người, và có một đời sống b́nh thường, gia đ́nh êm ấm, sau những năm tháng khó nhọc lúc ban đầu, nhưng em L. th́ không. Em không thích nghi với nếp sống của một gia đ́nh Mỹ, học hành giang dở, bỏ nhà cha mẹ nuôi t́m về sống trong cộng đồng VN ở vùng Thủ Đô. Đời em bẩy nổi ba ch́m, hai lần tan vỡ gia-đ́nh, và dăm ba cuộc t́nh lẻ vắt vai. Em kiếm ra nhiều tiền bằng nghề địa ốc, nhưng em cũng hoang phí, tung tiền vào những cuộc ăn chơi phù phiếm, và cờ bạc tại những casinos sang trọng ngoài Đại Tây Dương. Người t́nh cuối cùng của em là một tài từ điện ảnh bị lưu đầy ra khỏi VN. Em cưu mang người đàn ông thất thế, đưa người yêu đến nhưng nơi ăn chơi sang trọng, bỏ tiền chữa bệnh viêm gan măn tính cho anh ta, và c̣n tính mở nhà hàng cho anh ta làm quản lư, dùng cái tiếng tăm một thời của anh ta đề mong lôi cuốn khách hàng. Tiếc thay em lại là người t́nh thua thêm một lần. Người tài tử đó vừa bỏ em đề theo người đàn bà khác, giám đốc một cơ sở sửa sắc đẹp mà hầu như ai cũng biết, có lẽ chỉ v́ bà ta giầu có hơn em rất nhiều.

 

Những lần em gặp khó khăn trong đời, dù là nữa đêm về sáng, em vẫn gọi về cho tôi, khóc như đứa bé cho tôi dỗ dành. Tôi không bao giờ la mắng em, dù rằng tôi không đồng ư với những ǵ em làm. Với tôi, dù em đă quá nửa đời người, em vẫn là đứa em bé bỏng, và với em, tôi luôn luôn là người anh cả cho em t́m một bờ vai những lúc buồn tủi v́ t́nh đời. Niềm ân hận của tôi là ngày xưa tôi đă gửi em đi, và lúc em buồn v́ không thích nghi với gia đ́nh Mỹ, em đă xin tôi về lại Cali, nhưng tôi đă không bằng ḷng. Nếu em sống với tôi từ ngững ngày thơ dại đó biết đâu em chẳng có một cuộc đời b́nh thường như các đứa em khác ở Cali này. Em bây giờ cô đơn, không chồng, không con, t́nh yêu th́ như bèo bọt, buồn nhiều hơn vui, ỏ nơi ba ngàn dậm xa.

 

Bạn thân,

 

Tôi biết mỗi người mỗi tính, và không ai có thể vạch sẵn một con đường thẳng cho cuộc đời ḿnh, nhưng dù sao tôi vẫn ân hận, cứ nghĩ rằng v́ em tôi sống một ḿnh nên đă long đong với đời, và đó cũng là một phần lỗi của tôi.

 

Tôi chưa nói, nhưng tôi sẽ nói với em tôi là “Thôi th́ em ạ, về già em không có người nương tựa, em về với anh, với chị. Lúc trẻ anh không lo cho em được như ḷng mong mỏi, th́ về già chúng ḿnh sẽ săn sóc yêu thương nhau vào lúc cuối đời, cho anh đỡ ân hận v́ những ǵ mà anh coi như lỗi lầm với em.”

 

Bạn có nghĩ là em tôi sẽ về không nhỉ, và bạn có lời khuyên nào cho anh em chúng tôi? Mong tin bạn.

 

T́nh thân,

 

Ngụy Xưa

Nov. 13, 2007


Bỏ Cuộc Chơi

 

Bạn thân,

 

Năm 2001 tôi mất một người bạn. Lúc đó tôi ở trong ban biên tập soạn thảo cuốn niên giám cho khoá Đệ Nhất Bảo B́nh, Đ. từ Úc gửi về cho chúng tôi một bản tin mà chúng tôi không kiểm chứng được nên đă không đưa vào tập kỷ yếu này. Đ giận và tuyên bố “rút ra khỏi khoá Đệ Nhất Bảo B́nh”, không c̣n liên lạc với anh em đồng khoá, trừ một người anh em cột chèo.

 

Chúng ḿnh sinh ra làm người VN, th́ dù muốn hay không, dù có thay đổi quốc tịch, chúng ḿnh vẫn là ngườI VN. Tôi nói với Đ. là bàn tay có ngón dài ngón ngắn, anh em ruột thịt trong một nhà cũng không hoàn toàn đồng ư với nhau mọi chuyện, nhưng vẫn là anh em. Chúng ḿnh đời lưu lạc, trôi dạt về Nha Trang, trở thành anh em một nhà, dù có bất đồng ư kiến, đâu đến nỗi nào từ bỏ nhau, nhất là vào lúc tóc đă pha mầu.

 

Tôi không thuyết phục được Đ. lúc bấy giờ, nhưng vào lúc cuối đời, khi anh hấp hối trên giường bệnh, anh viết cho tôi vài ḍng, tỏ ư ân hận về chuyện xưa. Tôi vừa vui vừa buồn, xót xa gửi cho anh bài thuốc chống ung thư mà người ta tuơng truyền của một tử tù để lại cho đời. Bài thuốc mang cho anh chút hy vọng để anh phấn đấu với cơn bệnh, kéo dài cuộc sống được ít lâu, nhưng không cứu được anh khỏi tay tử thần. Tro tàn của Đ. được mang về quê hương, anh bỏ cuộc chơi nhưng ḷng thanh thản v́ đă hiểu được chuyện xưa và không c̣n hờn giận bạn bè mà bao nhiêu năm qua đă coi nhau như anh em.

 

Bạn thân,

 

Chuyện xảy ra hơn 6 năm xưa nhưng hôm nay tôi mới kể bạn nghe v́ sáng nay tôi chợt buồn v́ chỉ trong một thời gian ngắn một số bạn ảo của tôi trên diễn đàn ĐT cũng quyết định “giă từ vũ khí”, bỏ cuộc chơi. Lư do chung của những người bỏ cuộc chơi là bất măn với một cá nhân hay một nhóm người trong con phố ồn ào. Người đến, người đi, ông đi qua, bà đi lại, chuyện đó cũng là thường thôi, và phố vẫn đông vui, có ǵ mà phải buồn, đúng không bạn ta?  Buồn chứ, nhất là khi ta có người bạn tâm giao, dù chưa biết mặt, nhưng biết nhau qua văn chuơng, hàng ngày tâm t́nh qua chữ nghiă, bỗng dưng người đó không c̣n, tránh sao khỏi hụt hẫng.

 

Hơn một năm sinh hoạt trên cái phố ảo này tôi cũng gặp vài chuyện không như ư, và cũng gặp một hai người tôi giữ một khoảng cách đủ xa để khỏi làm phiền nhau, nhưng chưa bao giờ tôi ghét bỏ một ai đến độ phải bỏ cuộc chơi. Tôi biết đa số những chuyện không vui đều rất riêng tư, nên được giải quyết bằng những phương tiện riêng giữa những ngựi trong cuộc, cho con phố bớt lao xao, và cho chúng ḿnh buổi sáng ngủ dạy vẫn thấy bạn ḿnh tười cười ở đó vẫy tay chào.

 

Dù chỉ là bạn, nhưng khi bạn quyết định bỏ cuộc chơi, tôi vẫn có cảm tưởng như là “Ngh́n Trùng Xa Cách”, mời bạn nghe với tôi bản nhạc buồn này, nếu bạn vẫn c̣n đâu đó, chưa ra khỏi con phố ồn ào:

 

http://www.bennhac.com/#/song/11852/Nghin-Trung-Xa-Cach

 

Thú thật với bạn là tôi rất nhớ bạn, và mong ngày nào bạn lại trở về để chúng ḿnh lại có thể tâm t́nh như xưa.

 

T́nh thân,

 

Ngụy Xưa

Nov. 27, 2007


Đ́nh Công

 

Bạn thân,

 

Mấy hôm nay, buổi trưa nào trên đường đi tới thư viện tôi cũng chạn trán một đám người đ́nh công trước toà thị chính City Hall của thành phố San Jose.  Đám người mang biểu ngữ của nghiệp đoàn thợ xây cất và thợ điện,  tụ tập trên vỉa hè như đi tản bộ, chuyện tṛ thân mật chứ chẳng có vẻ ǵ là buồn chán, lo âu hay hận thù đằng đằng như những nhóm biểu t́nh chống phe bên kia của VN ḿnh.

 

Lẽ dĩ nhiên là họ chẳng làm phiền tôi, đúng hơn là họ chẳng thèm nh́n cái anh da vàng đi phất phơ ngoài đường. C̣n tôi, tôi cũng chẳng quan tâm. Cái city Hall vừa mới xây xong, tốn của dân gần 500 triệu dollars cho mấy quan ngồi c̣n tráng lệ hơn bất cứ toà nhà nào trong thành phố này, nên nếu thợ xây cất có đ́nh công, không xây cất thêm th́ dân đen như tôi cũng … đếch có quan tâm.

 

Đ́nh công ở xứ này sướng thấy mồ, tay cầm café StarBucks nhấm nháp, tai nghe nhạc từ Ipod hoặc đấu láo với bạn bè, lâu lâu lại có xe chở một toán tới đổi ca, vác cái bảng carton đi tản bộ, không làm nhưng vẫn nhận được tí tiền c̣m, như vậy không sướng th́ khổ sao. Chẳng bù cho những người đ́nh công ở bên Tàu chẳng hạn, có thể  bị bắt bỏ lên xe, mang về bót “tả” cho một trận, hay là như phe ta ở VN, đ́nh công biểu t́nh đ̣i chủ Đại-Hàn trả lương, cũng có thể bị cán  ngố  “tẩn” cho một quả “Lày th́ đ́nh công lày …”.

 

Trong đám biểu t́nh truớc San Jose City Hall có một ông gốc Việt. Tôi hỏi “Này ông bạn, đ́nh công v́ lư do ǵ vậy?”. Anh ta nhe răng cười “Tôi cũng chẳng biết, xếp bảo đ́nh công th́ vác bảng đ́nh công,  đứa nào không nghe, bước qua lằn ranh sẽ bị chửi bới, hoặc “bề” hội đồng. Không muốn cũng không được.”

 

Bạn thân,

 

Th́ ra thế! Ở đây hay ở bên ta, bên Tàu th́ cũng chẳng có những mặt trái của dân quyền, và bạn biết tại sao không phải chỉ tôi mà nhiều người không thích nghiệp đoàn.  À, nhưng nếu có “nghiệp đoàn của các vị đàn ông” đ̣i quyền được xếp hạng trên chó và mèo ỏ xứ này th́ bạn và tôi nên t́nh nguyện, dù có bị vợ bắt về nhà, ban đêm “tẩn cho một trận” th́ cũng hài ḷng. Bạn nghĩ sao?

 

T́nh thân,

 

Ngụy Xưa

Dec. 2007


Nỗi Đau C̣n Dài

 

Bạn thân,

 

Chỉ c̣n hơn tháng nữa là này giỗ trận Hoàng Sa, anh em chúng ḿnh lại bùi ngùi, lại tưởng nhớ, và có nhiều người sẽ  lại không cầm được nước mắt khóc bạn thân. 

 

Năm đó 1974, miền Nam Việt Nam có khoảng 19 triệu người. Khi mất Hoàng Sa, 19 triệu người ḷng đau như cắt, nhưng cũng có một người dân miền Bắc viết một bài thơ chia xẻ niềm đau.

 

Hoàng Sa

 
Xin kể thêm tôi
Thành mười chín triệu một người
Trái tim tôi đập về trong nớ
Ḍng máu xa nguồn bỗng giận sôi
 
***

 
Xin kể thêm tôi thành mười chin triệu một người
Thành viên gạch hồng tươi

Làm bức tường thành ngăn triền sóng dữ
Làm chiếc ṿ đựng mùa xuân ngọt lự
Giữ không rơi một giọt mật nào
Mỗi giọt ra đi, chính giọt máu đào
Từ cuộc đời cha ông nhỏ xuống
 
***

Hoàng Sa, ơi Hoàng Sa
Cái tên nghe buồn như thủơ ban sơ
Đối với tôi đă là da thịt
Dầu chỉ là một mảng san hô
 
***
Lại đau chăng vết buốt tự ngàn xưa
Trang sử cũ c̣n hằn dấu ngựa
Từ thảo nguyên xa, từ biên ải lửa
Khói tràn về đen thẫm những giấc mơ

Khói tràn về đen thẫm ước mơ
  
***


Xin kể thêm tôi
Thành mười chín triệu một người

Trái tim tôi đập về trong nớ
Ḍng máu xa nguồn bỗng giận sôi
 
***

Người bạn Hải Quân  Miền Nam ơi !
Trên đảo mù sương hôm đó có anh tay cầm súng
Từ những hạm tàu rẽ sóng đại dương
Tôi thấy pháo anh dương ṇng sừng sững
 
***


Cuộc chiến kết thúc dù bi thảm
Bài ca anh hùng vẫn vọng trời cao
Xin cho thơ tôi góp phát súng chào
Vĩnh biệt tuần dương ch́m dần giữa sóng
Đáy biển âm thầm, ngàn năm lạnh cóng
Vẫn mặn nồng ḷng tổ quốc ta
 
***


Xin cho thơ tôi làm thảm sóng ngân nga
Ru giấc ngủ những chàng trai dũng cảm

Đếm biết bao nhiêu người vợ đợi chờ
Em ơi, trên từng trang sử nhỏ


***


Hoàng Sa, xa vời ơi Hoàng Sa!

Ngực đảo c̣n đau ngàn bàn chân lạ
Tôi biết mùa xuân chưa đến bao giờ

Hoàng Sa, xa vời ơi Hoàng Sa!
Tên người ngân buồn như bản thánh ca….

 
Hoàng Sa, xa vời ơi Hoàng Sa!
Tên người ngân buồn như bản thánh ca….


 
Vô Danh

(thơ Dân Bắc)

 

Bài thơ này được nhạc sĩ Nguyên Văn Thành phổ nhạc, và các bạn hăy nghe anh hát để thấy niềm đau này là niềm đau chung của dân Việt chứ không không phải chỉ là của miền Nam.

 

Nhạc Hoàng Sa.

 

Trung Quốc đang vẽ lại bản đồ. Hoàng Sa và rồi Trường Sa đă bị cuỡng chiếm. Niềm đau c̣n dài.

 

Vài hàng ngắn ngủi gửi bạn, v́ bỗng dưng tôi thấy nghẹn ngào, không viết được thêm.

 

T́nh thân,

 

Ngụy Xưa

Dec. 14, 2007


Nỗi Đau C̣n Dài – II

 

Bạn thân,

 

Mấy hôm nay tôi biết bạn cũng như tôi đều rất buồn v́ nỗi đau để mất đi một phần đất và một vùng biển của tổ tiên để lại. Chúng ḿnh cũng căm phẫn với bạo quyền, và hỏi nhau là chúng ḿnh phải làm ǵ bây giờ. Bạn đă làm tôi muốn rơi lệ khi bạn nói “Nếu VN tuyên chiến với Trung Quốc th́ tôi sẽ về, dù chỉ về để chết cho quê hương, để làm phân bón cho một thế hệ mới, để một ngày nào Việt Nam ḿnh lại có ải Nam Quan, và có cả  Hoàng Sa với Truờng Sa”.  Bạn tâm sự “Chúng ḿnh đă ngần này tuổi đời, tiếc ǵ một mạng sống, tôi nói chuyện với nhà tôi, bà ấy có buồn, nhưng nếu chuyện đó xảy ra nhà tôi không ngăn cản.”

 

Biết nói ǵ với bạn bây giờ! không phải chỉ ḿnh bạn là người có ḷng, mà nhiều người Việt sống khắp trên điạ cầu nàu có lẽ cũng có ư nghĩ như bạn, nhưng tôi không nghĩ rằng cuộc chiến đó sẽ xảy ra trong lúc này, nhất là với chính phủ VN đương thời. Đành thôi!

Có đứa bé trai 14 tuổi con của một người bạn đang sống ở ngoại quốc hỏi tôi rằng nước Việt của chúng ḿnh có phải là nước Việt của Câu Tiễn mà cháu đọc trong truyện Tàu hay không? Tôi cũng muốn nhân dịp này nói với cháu là “Không, không phải cháu ạ. Nước Việt của Câu Tiễn thường được gọi là Việt Quốc là nước chư hầu nhà Chu ở vùng đất phía nam sông Dương Tử, ven biển Chiết Giang, Trung Quốc trong giai đoạn Xuân Thu, không nên nhầm lẫn với nước Việt Nam. Vua nước Việt Quốc là ḍng dơi vua Vũ, được phong ở đất Cối Kê để lo việc phụng thờ. Nước này nổi tiếng về chất lượng gia công thép, đặc biệt là các thanh kiếm của họ. Kinh đô Việt Quốc đặt ở Cối Kê (nay thuộc huyện Thiệu Hưng, tỉnh Chiết Giang), c̣n nước Việt Nam của chúng ta chạy dài từ Ải Nam Quan tới mủi Cà Mâu, có vua Hùng Vương, có Ngô Quyền, có Lư Thường Kiệt, có Trần Hưng Đạo, có Lê Lợi ... và bao nhiêu anh hùng giữ nước cho đến lúc này để chúng ta vẫn c̣n một nơi gọi là Việt-Nam trong lúc Việt Quốc không c̣n tồn tại trên thế gian”.

Tôi biết lớp ngưởi c̣n quá trẻ, sinh ra hoặc lớn lên tại hải ngoại, ít được học về lịch sử Việt Nam, trái lại biết nhiều về những huyền thoại Trung Hoa, qua những truyện Tàu và phim bộ nên đôi khi có sự nhầm lẫn, nhưng chúng không đáng trách, và đó cũng là bổn phận của chúng ḿnh chỉ dạy cho con cháu về nguồn gốc của nuớc ḿnh, phải không bạn thân?

Bạn thân,

 

Hôm qua tôi cũng được tin bạn ta P.V. Hưng, aka Cụ Thộn, vừa bị stroke và đang nằm liệt trong nhà thương! Đường biển xưa bị cày nát, bạn bè xưa nửa tỉnh nửa mê, không biết gượng được bao lâu trước khi về gặp lại hạm-trưởng Ngụy Văn Thà và HQ-10 dưới đáy biển Thái B́nh. Bạn nhớ không, Cụ Thộn ngày xưa cũng đă từng  ra tận Truờng Sa đặt bia chủ quyền, dựng lá cờ quốc gia bay phất phới trên dăy hải đảo thân yêu cùng với thủy thủ đoàn của HQ-8.   

 

Có đôi khi tôi buồn, nhưng ít khi tôi buồn như lúc này. Bạn biết v́ sao rồi phải không, bạn thân.

 

T́nh thân,

 

Ngụy Xưa

Dec. 17, 2007

 

 



[1] Những Anh Hùng Vô Danh - Trường Sơn Lê Xuân Nhị: http://motgoctroi.com/StLinhchien/stlc_LXN_nahvdanh.htm