Bài Thơ Cũ

 

 Năm 1963 Đệ-Nhất Bảo B́nh định xuất bản một tờ đặc san để kỷ niệm ngày măn khóa. Tiếc thay vào phút chót tờ đặc san không ra mắt được v́ lư do kỹ thuật, tuy rằng bài vở đă sẵn sàng. Vào dịp đó tôi có đóng góp một bài thơ mà lâu ngày quá tôi cũng đă  quên cả nhan đề. Sau này Phạm Văn Hưng (Thụy Lữ, aka Cụ Thộn) dùng ư của bài thơ, soạn thành bản nhạc 'Hồi Âm', và anh có đàn cho chúng tôi nghe vào một dịp họp mặt. Mới đây trong bữa tiệc cưới của con gái, hai anh chị lại song ca bài hát này để đánh dấu mối t́nh 'Đào-Hưng'.  Bài hát làm thức dậy trong tôi những kỷ niệm êm đềm của những ngày tháng cũ và tôi muốn chia sẻ với bạn bè.

 

Thực ra bài thơ cũ, viết về một mối t́nh không có thật, rất là vụng dại, đầy sáo ngữ và ước lệ (nói theo văn chương b́nh dân th́ là 'sến' không chịu được), nhưng h́nh thức không bị g̣ bó, và nội dung là tâm t́nh thiết-tha của những người trẻ mới vừa giă từ sách vở, bước chân vào đời hải-hồ.  Tôi cũng không c̣n nhớ toàn thể nguyên tác nên đă viết lại vài ḍng, và xin mượn cái tên 'Hồi Âm' của Thụy-Lữ, để thân tặng các bạn Đệ Nhất Bảo B́nh.

 

Hồi Âm

 

Thư cho em đêm nay

Rồi mai anh theo tầu ra khơi

Giang ṿng tay ôm tṛn  đời thủy thủ

Chuyện  chúng ḿnh buồn như sao đêm trên trời.

 

Câu chuyện t́nh ở núi

Khắc sâu kỷ niệm trong hồn

Hà ơi, ngày xưa dưới khung trời đại học

Sao chúng ḿnh yêu nhau cho bây giờ anh buồn

 

Hai mươi tuổi nên mắt buồn v́ vướng núi

Chợt một chiều nghe sóng gọi tự biển khơi

Giă từ em, giă từ phố nhỏ

Anh lang thang theo gió bốn phương trời

 

Chiều tiễn đưa, mưa rơi trên mái tóc

Mắt em buồn, đồi thông gió cũng buồn

Giă từ em, giă từ ga vắng

Em về giữ lại dấu môi hôn.

 

Lúc nhớ thương mắt nh́n về hướng núi

Đường biển xa nên ngăn cách muôn trùng

Hà đừng khóc. Anh không về v́ trời chưa ngớt sóng

thư này cho chúng ḿnh nguôi nỗi nhớ nhung.

 

 Trần Quang Thiệu