(Tùy bút)
Xoè xem năm ngón tay buồn
Thấy toàn ảo mộng khắp đường chỉ tay. (H.A. Tuấn)
Em yêu, anh vẫn thích hai câu thơ này từ thủa c̣n đi học, và hôm nay, ‘ngày của hai đứa chúng ḿnh’, anh lại xoè bàn tay ngắm nh́n. Bàn tay anh quả có trăm đường loanh quanh nhờ nhạt nhưng có một đường dài sâu đậm, con đường này là con đường mang tên em mà chúng ḿnh đang đi bên nhau nhiều tháng năm dài.
Em thường hỏi anh tại sao anh chỉ viết nhửng chuyện t́nh cũ mà không bao giờ viết ‘chuyện chúng ḿnh’. Em biết không, người ta chỉ đọc những chuyện t́nh ngang trái, có nước mắt, có giận hờn, có chia ly để mà xót thương chứ có ai đọc chuyện t́nh êm đềm phẳng lặng như chuyện chúng ḿnh. Vả lại, anh cũng muốn giữ những niềm riêng. Không nói ra nhưng không có nghiă là anh bớt yêu em!
Chúng ḿnh có một đời sống êm đềm, ít sóng gió v́ những ước mơ của chúng ḿnh rất b́nh thường! Anh c̣n nhớ những ngày đưa đón em ở trường Dược, hai đứa đă từng nép vào nhau trú mưa dưới mái hiên, nh́n những chiếc xe hơi chạy qua và anh ước ǵ có được chiếc Ladalat để che nắng che mưa, đưa đón em về. Các con chúng ḿnh không bao giờ nh́n thấy cái xe hơi (hay cái ‘thùng di động’) xấu xí thô kệch nhất trần đời đó đâu. Sang đến bên này anh xin bảng số ‘LADALAT’ cho chiếc xe mới mua, để nhắc nhở đến niềm ước mơ nhỏ nhoi của những ngày tháng cũ!
Từ ngày bố qua đời mỗi buổi sáng thấy mẹ một ḿnh hiu quạnh đi bộ trong công viên ḷng anh xót xa. Anh nghĩ tới em. Em ít tuổi hơn anh nhiều quá. Một mai anh ra đi rồi em sẽ ra sao? Ai sẽ nắm tay dắt em đi bộ trên con dốc trước nhà? Các con ở xa quá, sợ rằng em sẽ c̣n cô đơn hơn mẹ bây giờ!
Bây giờ em biết anh uớc mơ ǵ không? Vẫn là giấc mộng b́nh thường,! Anh không bao giờ muốn bôn ba nữa, để chiều chiều em tới sở đón anh về, trên xe vợ chồng kể cho nhau những chuyện nhỏ nhặt trong ngày. Tối đến chia nhau chiếc sofa, cười nghiêng ngả với ‘Two and A Half Men’, hay tựa vào nhau xem những phim t́nh cảm nhẹ nhàng, nghe những ca khúc êm đềm của những ngày tháng cũ! Anh muốn ở bên em để thỉnh thoảng c̣n lau cho em ḍng nước mắt mỗi khi em xem phim bộ Đại Hàn, bàn với em về cuốn sách mượn từ thư viện mà hai đứa vừa đọc xong, hay đôi khi chỉ là ngồi yên lặng dựa vai nhau!
Đường chỉ tay lăng quăng là cho ngày tháng cũ, bây giờ anh chỉ muốn đi rất chậm, dựa vai em, tới cuối đoạn đường đời. Và dù anh ít khi nói, xin em hiểu là anh rất yêu em.
Trần Quang Thiệu
Nhân ngày Anniversary thứ nth