Tâm T́nh Gửi Bạn
Bẻ
Kiếm Bên Trời Tưởng Đă Quên
Bạn thân,
Buổi chiều năm đó tôi vừa từ
một cuộc hành quân về, và vừa broke up với
người tôi yêu, bước vào một quán bar uống vài
chai bia cho bớt nỗi buồn. Bản nhạc phát ra từ
chiếc magnetic recorder lúc đó là Tennessee Walt, một
bản dân ca buồn, mà lúc đó với khả năng Anh
ngữ giới hạn tôi chỉ cỏ thề hiểu
lờ mờ nhưng điệu nhạc buồn da
diết đến độ tôi thấy xót xa, bùi ngùi.
Mấy chục năm trôi qua bỗng nhiên được
một người bạn gửi cho một Power Play file
dùng Tennesse Walt làm nhạc nền. Tôi nghe và ḷng chùng xuống
v́ nhớ lại cái buổi chiều năm xưa khi t́nh
yêu tan vỡ đó. Ngày đó t́nh yêu tan vỡ nhưng tôi
không thất t́nh, hôm nay nghe lại bài nhạc xưa mới
hiểu rơ là mất người yêu về tay kẻ khác,
nhất là mất về tay người bạn thân của
ḿnh, th́ thật là đau!
Mời bạn nghe tới tôi bản nhạc này,
bản nhạc quá xưa nhưng chuyện t́nh th́ ngàn
xưa hay bây giờ th́ cũng thế mà thôi:
http://www.nhaccuatui.com/nghe?M=68ITGJBbmE
I was dancing with my darlin' to the
tennessee waltz
When an old friend I happened to see
I introduced her to my loved one and while they were dancin'
My friend stole my sweetheart from me
I remember that night and the tennessee waltz
Only you know just how much I have lost
Yes I lost my little darlin' the night they were playin'
That beautiful tennessee waltz
Bạn
thân,
Con
trai tôi cũng đă có một lần thất t́nh.
Người yêu của nó yêu một người khác mà cô ta
gặp gỡ trên sàn nhảy. Con tôi chỉ nghe nhạc Rock
nên có lẽ không bao giờ nghe và biết đến bài
Tennessee Walz u-buồn này. Bạn và tôi chúng ḿnh ở vào
tuổi này có bao giờ thất t́nh nữa không nhỉ?
Chắc là không, thế nhưng thấy gia đinh J. tan
vỡ sau 42 năm, và thấy ngướ vợ trẻ
của H. chân trong chân ngoài tôi tôi thấy bâng khuâng. Never say
never, bạn nhớ nhé.
T́nh
thân,
Ngụy
Xưa
June
23, 2010
Bạn
thân,
Buổi
sáng thức dạy ra sau nhà cho mấy con Koi ăn, tôi
thấy một đàn cá nhỏ li ti bơi lăng quăng
cạnh những bông hoa súng trong hồ. Một cảm giác
nhẹ nhàng chợt
đến, tôi mỉm cười với những “thành
viên” mới trong nhà, bóp nhỏ những viên thức ăn
cho cả cá mẹ lẫn cá con.
Những
con Koi này nuôi đă được hơn một năm,
mấy tuần vừa rồi thấy chúng bơi nặng
nề với cái thân to phồng nên tôi biết là chúng mang
đầy một bụng trứng. Ngày nào tôi cũng
chờ, cũng loay hoay xem thử là chúng đă sanh chưa,
hôm nay thấy đàn cá con bơi lội, há những cái miệng
nhỏ xíu đớp bọt nước, tôi cũng vui
như là có bạn miền xa tới thăm nơi hoang dă
này.
Mấy
con cá sanh đẻ tôi có mặt tại nhà thế nhưng
khi các con ra đời tôi không có mặt để nắm
tay nhà tôi, chia xẻ cái đau của thân xác và nỗi vui
mừng được bồng con ngay lúc lọt ḷng.
Đứa con gái ra đời khi tôi ở mười ngàn
dậm xa, c̣n ngày đứa con trai chào đời th́ tôi
đang đi … hỏi vợ cho em trai.
Lúc
đó bố mẹ tôi c̣n ở VN, tôi là anh cả nên
“quyền huynh thế phụ”,
cùng một số bạn bè lái xe từ San Jose lên
Sacramento, theo đúng tập tục lễ nghi hỏi vợ
cho em, vui nhưng mệt phờ người v́ những câu
khách sáo với những người vừa quen. Nhà tôi
bụng mang dạ chửa nên kiêng, không đi theo. Khi tôi
về đến nhà, không thấy vợ đâu, vội vàng
lái xe vào nhà thương th́ con đă ra đời, đang
nằm ngủ trong nôi. Tôi nắm tay nhà tôi, một cái
nắm tay muộn màng, bồng con lên mà nước mắt
lưng tṛng v́ vui.
Bạn
thân,
Có
những niềm vui nhỏ nhặt nhưng cũng
đủ mang đến cho chúng ta một ngày hạnh phúc.
Không biết những con cá mới sinh này sẽ ở
với tôi đến bao giờ, và tôi biết rằng khi
không c̣n thấy chúng nữa, v́ bất cứ lư do ǵ, tôi cũng
sẽ buồn như thể là mất đi một
người bạn mà tôi rất yêu thương. BTW, cám
ơn bạn đă đến thăm tôi hôm cuối
tuần, một ngày hạnh phúc nhỏi nhoi nhưng rất
hiếm.
T́nh
thân,
Ngụy
Xưa
July
20, 2010
Thùy
thân,
Bây
giờ đă là mùa thu, và có lẽ Thùy đă về tới Hà
Nội sau hơn sáu năm học hỏi nơi xứ
người. Mùa thu Hà Nội có lẽ không đẹp
bằng mùa thu Paris, nhưng ở nơi đó có hồn sông
núi nên Thùy thấy thiết tha hơn nhiều, phải
thế không Thùy?
Chú
cũng hứa với Thùy là sẽ về thăm nơi
đó thêm một lần, nhưng chưa biết bao
giờ. Vài năm trước chú đă về “T́m Dấu
Chân Xưa”; dấu chân đă nhạt nḥa nên dù có bồi
hồi nhưng cũng thấy xót xa làm người khách
lạ trên quê hương. Nếu mai này VN trở thành
một tỉnh của Trung Hoa như người ta lo
sợ th́ làm sao chú trở về, dù là trở về dự
đám cưới của Thùy?
Thùy
về bên đó nên thể nào những người c̣n ở
lại cũng rất buồn, nhất là cái anh chàng ǵ
đó ở
Ở
bên đó bây giờ mùa thu có gió
Em
có bao giờ đem nỗi nhớ ra hong?
Thùy
nhớ giữ mái tóc dài, để cho gió hồ Tây thổi
tung bay vấn vương niềm nhớ. Dù sao th́ sáu
năm cũng là một đoạn đời khá dài, Thùy
dễ ǵ có thể quên, và biết đâu chẳng có ngày
trở lại.
Thùy
thân,
Chú
rất muốn thế nhưng vẫn không thể qua
T́nh
thân,
Chú
Ngụy Xưa
Sept.
29, 2010
Bạn
thân,
Một
người bạn ở bên kia biển Thái B́nh mong tôi
về để đưa tôi đi dạo dọc con
đường Tràng Thi lúc trời Hà Nội trở gió,
ngửi mùi hoa sữa trong không gian lăng đăng một
đời không quên. Tôi xa thành phố đó đă nhiều
năm, vẫn muốn một ngày trở về đi
lại lối cũ thêm
một lần, mặc dù biết rằng tôi sẽ
chẳng t́m thấy dấu vết quen thuộc nào trên con
đường xưa.
Tháng
Tư năm tới tôi dự định đi chơi
bằng cruise ship, dọc theo bờ biển miền Tây
nước Mỹ, xuống miền Nam, qua kinh đào Panama,
ngược lên hướng Bắc, thăm nhiều
hải đảo trong
biển Caribbean trước khi tới Florida, lấy máy bay
trở về lại Cali. Hải tŕnh này ngược
với con đường tôi đă đi năm 21 tuổi,
khi tôi c̣n ở trong Navy. Đi cho tâm hồn thảnh
thơi, đi để nhớ tới bạn bè đă cùng
với tôi một thời lênh đênh sóng nước. Dù
đi t́m dấu chân xưa nhưng thế nào tôi cũng
sẽ nghĩ tới bạn những buổi tối
đứng trên boong tàu nh́n sao trời.
Bạn
thân,
Ngày
c̣n trai trẻ chúng ḿnh đam mê những chân trời xa
lạ. Bây giờ tâm hồn đă b́nh yên nên chúng ta đi t́m
kỷ niệm trên những con đường xưa
mặc dù “lối củ ta
về dường như nhỏ lại” như một
bài hát của Thanh Tùng. Tôi sẽ đi t́m bạn, nhưng
cũng rất mong một ngày nào bạn ghé thăm.
T́nh
thân,
Ngụy
Xưa
Oct.
3, 2010
Bạn thân,
Hàng ngày cô
ấy cong người đẩy chiếc xe với
đứa con hai tuổi trên con dốc trước nhà,
vừa tập thể thao vừa ru con, và nếu thấy
tôi lúi húi trong khu vườn nhỏ th́ thế nào cô ấy
cũng dừng lại chuyện tṛ. Tôi chỉ gật gù
nghe hơn là nói, c̣n cô ấy thỏ thẻ đủ
thứ chuyện, từ mưa nắng bất
thường đến tin tức thời sự trong ngày.
Chúng tôi chỉ là hàng xóm mới đây thế nhưng
gặp cô ấy tôi có cảm tưởng như là gặp
người bạn thân quen đă từ lâu.
Có lần
tôi đi bộ qua nhà, cô ấy vẫy tay rối rít và khoe
với tôi cái garage vừa tân
trang. Cô ấy chỉ kệ sách:
- Sách từ ngày tôi học Luật.
Bây giờ không dùng tới nữa nhưng vứt đi không
đành nên tôi xếp đó, lâu lâu đưa mắt nh́n.
Tôi
mỉm cười:
- Tôi cũng vậy! Bao nhiêu tủ
trong nhà chứa đầy sách cũ, kể cả text books
từ thời học đại học nay đă lỗi
thời mà giữ ǵn. Cô biết không, đó là một
phần đời của chúng ḿnh, vất đi sao
đành.
Chúng tôi
nh́n nhau thông cảm. Làm sao vất bỏ quá khứ của
chúng ḿnh, phải không bạn thân?
Bẵng
đi mấy tháng tôi không thấy cô ấy đẩy xe
đưa con rong chơi trong khu phố, tôi băn khoăn
nhưng cũng chỉ biết giữ riêng cho ḿnh, có đi
bộ qua nhà cô ấy cũng chỉ đưa mắt nh́n
căn nhà vắng lặng như thể không có người
cư ngụ từ lâu.
Bất
th́nh ĺnh cô ấy lại xuất hiện. Thấy cô ấy
ở bên kia đường tôi chạy vù sang:
- Lâu quá mới gặp. Cô dạo
này ra sao?
Cô ta
mỉm cười, nụ cười vẫn tươi
vui như ngày nào:
- Tôi vừa ở bệnh viện
về.
- Hả?
- Tôi vị ung thư ngực,
phải về với bố mẹ tôi ở trên
Chỉ
mái tóc cô ta nói rất tự nhiên:
- Tóc giả đấy. Đầu
tôi bây giờ trọc lóc, nhưng bác sĩ nói là tóc sẽ
mọc lại.
Tôi
tần ngần:
- Sorry to hear that. Mong cô sớm b́nh
phục hoàn toàn. Tuy nhiên trông cô lúc này c̣n trẻ đẹp
hơn xưa.
Cô ta
lại nhoẻn miệng cười:
- Cám ơn ông. – và tự nhiên
như hai người bạn gái, cô ta chỉ ngực ḿnh
- >cắt bỏ hết
rồi, tháng tới tôi sẽ đi tái tạo!
Tôi không
biết nói ǵ thêm với cô ta, chỉ lặng yên nghe cô ta tâm
sự:
- Tôi mới 39 tuổi! Muốn có
đứa con nữa nhưng bây giờ th́ không thể. Có
hơi buồn, nhưng không sao, tôi vẫn c̣n đứa bé
này.
Chỉ
đứa bé đang nằm ngủ trong xe đẩy, cô ta
khoe:
- Nó ngoan và dễ thương
lắm.
Tôi gật gù, đưa tay chào giă từ:
- Cô giữ ǵn, gặp lại cô
sau.
Từ hôm
đó nếu lâu lâu không gặp cô ta là tôi lại băn
khoăn, không biết t́nh trạng sức khoẻ của cô
ta biến chuyển ra sao. Một người em của tôi
qua đời khi c̣n rất trẻ v́ ung thư nên mặc dù
thấy nụ cười thật tươi của cô
ấy mỗi khi gặp mặt, tôi vẫn thấy nao ḷng.
Bạn thân,
Người
hàng xóm của tôi so với chúng ḿnh th́ c̣n trẻ quá, thế
nhưng đă phải đương đầu với
thử thách khó khăn nhất của cuộc đời.
Tháng rồi Lumuba bạn ta phải vào nhà thương
vỉ vỡ ruột già, vi khuẩn xâm nhập vào máu,
tưởng là đă tiêu diêu miền cực lạc, thế
nhưng nợ trần gian c̣n dài nên vẫn c̣n lây lất
chờ bạn vào thăm để ôn lại chuyện ngày
xưa. Biết đến bao
giờ? Thôi th́ cứ để thời gian trôi … và nếu
tin tưởng th́ xin cầu nguyện cho bạn ḿnh.
T́nh thân,
Ngụy Xưa
Oct. 11, 2010
Bạn
thân,
Bạn
hỏi h́nh như đă lâu tôi không viết lách ǵ thêm.
Đúng như vậy, từ ngày K. về dưới
đây, đời sống quá yên b́nh đến độ
tôi quên đi thời gian, bây giờ bạn hỏi tôi
mới nh́n lại, và có chút tâm t́nh chia xẻ với bạn
đây.
Thời
tiết Nam Cali ra sao th́ bạn biết rồi. Nước
Mỹ mùa đông năm nay đến sớm,
Một
ngày của tôi quá b́nh yên. Thường th́ tôi dạy rất
trễ, ăn sáng xong ra nh́n hoa cỏ sau vườn, xem
đàn cá đớp bọt nước, và nhặt lá vàng
rơi rải rác trong sân. K. làm việc tại nhà (telecommute)
thế nhưng vẫn có th́ giờ
lo việc cơm nước, c̣n tôi, tôi vẫn “vô
dụng” như xưa, và có lẽ sẽ vẫn như
thế cho tới ngày cuối đời. Tôi không giúp K.
được việc ǵ trong bếp nên xin mượn
một câu của Phan Lạc Tiếp viết cho vợ trong
“40 Năm Quê Nhà Nh́n Lại”, để gửi cho nửa kia
của ḿnh: “Không có em, anh
chẳng có ǵ (ăn).” J
Đời
sống không c̣n ǵ sôi nổi nhưng đôi khi tôi cũng có
những lúc ngồi trầm ngâm với ly cà phê nóng,
tưởng nhớ đến những xôn xao của ngày
tháng cũ, nhất là những ngày tháng c̣n bồng bềnh
sông nuớc trên con tàu của HQ/VNCH. Tôi nhớ những vùng
đất lạ đă đi qua, những người
đàn bà đă gặp gỡ, và tôi biết là lúc nào cũng
“c̣n một chút ǵ để nhớ để quên”.
Bạn
thân,
Tháng
ngày cứ “phất phơ” như thế nên chẳng có ǵ
để viết. Kỷ niệm xưa nhắc măi cũng
nhàm nên tôi cứ để
tháng ngày trôi b́nh yên, lâu lâu đi xa gặp bạn bè cho
đời sống thêm mặn mà. Tôi vừa qua gặp
bạn, và một lần nữa xin cám ơn bạn đă
cho tôi những ngày vui.
T́nh
thân,
Ngụy
Xưa
Dec.
17, 2010
Bạn
thân,
Trở
về
Lần
đầu đặt chân tới Reading tôi thoáng ngỡ
ngàng. Nơi đó thật thanh b́nh, đứng trên núi cao
nh́n xuống thành phố cổ kính và rừng cây lá
đỏ mênh mông tâm hồn tôi bay bổng như muốn
hoà ḿnh vào với thiên nhiên.
Chỉ tiếc là thời gian quá ngắn ngủi mà tâm
t́nh c̣n đầy ắp, đành xin hẹn nhau một
lần nữa trong tương lai, và xin cám ơn tấm
chân t́nh của của anh N. và chị L.
Lang
thang giữa phố phường NYC tôi chợt nhớ
tới một người. Giờ này không biết Ty ở đâu, có bao giờ nhớ
tới lần gặp gỡ đầu tiên gần Penn
Station và những ngày vui với nhau ở
Montreal
mưa lạnh nhưng t́nh nồng, tôi gặp lại
người thày cũ sau hơn 40 năm, cùng nhau nhắc
lại những kỷ niệm và ước vọng
thời thanh xuân để rồi bùi ngùi nh́n mái tóc đă
phai màu, tiếc nuối những giấc mơ đội
đá vá trời. Ở nơi đó K. có những ngày vui
với gia đinh, và chúng tôi gặp vài người bạn
chỉ mới biết nhau qua diễn đàn Đặc
Trưng. Xin cám ơn tấm
chân t́nh của hai tiếng hát trong Quán-9. K. và tôi sẽ không
bao giờ quên “đêm đi rước đèn” và ly cà phê
ấm nồng gần khu đại học với TD và DT.
Bạn
thân,
Mẹ
của B. T. vừa mới từ trần. Khi mới
tới nơi này chúng ḿnh cứ nghĩ đây ch́ là
đất tạm dung thế nhưng nhiều bạn bè của
chúng ḿnh cũng đă gửi nắm xương tàn trên
đất Mỹ, và chúng ḿnh chắc chắn là sẽ
ở đây cho đến cuối cuộc đời. Hôm
nay là ngày lễ Tạ Ơn, xin được gửi
lời cám ơn đất
nước đă cho chúng ta đời sống, và thân chúc
bạn miền xa những ngày vui.
T́nh
thân,
Ngụy
Xưa
Nov.
25, 2010
Bạn
thân,
Vào
những ngày cuối năm bỗng dưng gia đ́nh
Bảo B́nh có những chuyện buồn. Cháu Lân của Giám
giă từ cơi đời trong lúc tuổi c̣n xanh, và chị
Thoa ra đi đột ngột, bỏ lại Chí Toàn
với niềm đau xót đến nghẹn ngào.
Tháng
Mười vừa qua Toàn và Thoa lái xe đưa vợ
chồng tôi từ D.C. lên Reading thăm chị Tương
Kính. Chúng tôi đă có một ngày thật đáng nhớ,
nhưng không ngờ đó là lần cuối cùng chúng tôi cùng
nhau lang thang trên đất lạ. Hôm nay tiễn đưa
Thoa lần cuối tôi vẫn c̣n rất ngỡ ngàng,
tưởng như là trong một giấc mơ.
Bà
cụ thân sinh của Thoa cũng mới mất cách đây
chưa đầy một năm, b́nh đựng tro tàn c̣n
đó chờ ngày Thoa đưa về VN. Bây giờ cả
mẹ và con đợi một nào Toàn mang ra biển,
để cho gió đưa về quê cũ v́ Toàn nhất
định không trở về nơi cai trị bởi
những kẻ thiếu t́nh người đó thêm một
lần.
Vẫn
biết là “sống ở thác về”, thế nhưng
mỗi lần thấy người thân vĩnh viễn ra
đi chúng ḿnh vẫn không tránh được nỗi
buồn. Bạn c̣n nhớ không, khi Đặng Vĩnh-Mai
qua đời, tôi đă
viết hai câu:
Tro
tàn theo dấu cố hương
Hồn
theo ngọn sóng về đường biển xưa.
Đó
cũng là ước vọng của hầu hết anh em
chúng ḿnh v́ trong ḷng chúng ta vẫn c̣n thiết tha với ngày
tháng cũ, với biển xanh và với những bến
bờ thân quen.
Bạn
thân,
Chỉ
c̣n vài ngày nữa là Tết, thoáng một cái là đă gần
40 mùa xuân lưu lạc, năm nay không biết bạn
“ăn Tết” ra sao chứ ở nơi hoang dă này tôi
vẫn chưa thấy được mùa xuân, nhưng dù sao
cũng thân chúc bạn những ngày đầm ấm
với gia đ́nh, và nếu bạn có lên chùa lễ Phật
th́ cũng xin bạn thắp một nén hương cho 18
bạn Bảo B́nh đă không c̣n ở trên thế gian này
với chúng ta.
T́nh
thân,
Ngụy
Xưa
Feb.
1, 2011
Bạn
thân,
Đă
nhiều lần tôi viết về bạn bè của chúng
ḿnh, thế nhưng có một người rất thân tôi
chưa từng nhắc nhở tới bao giờ, đó là
Thịnh, aka “Thịnh Mù” v́ đôi kính trắng dày quá
độ do đam mê đọc sách miệt mài.
Thịnh
và tôi ngồi cạnh nhau thời c̣n đi học, và chúng
tôi thân tới độ gặp nhau không cần chào, chỉ
búng ngón tay cái, hay hất hàm là đă biết muốn nói ǵ
với nhau.
Xong
trung học Thịnh vào trường Quốc Gia Hành Chánh c̣n
tôi gia nhập quân đội. Cuộc đời lang
bạt nhưng Thịnh và tôi gặp nhau hàng ngày mỗi khi
tôi về Sài G̣n. Chúng tôi lê la ở những quán cà phê mịt
mù khói thuốc, tê tái với những ḍng nhạc trữ
t́nh để buồn cho thân phận nổi trôi. Nhiều
đêm không ngủ trên gác xép nhà Thịnh, chúng tôi tâm sự,
cố t́m cho ḿnh một triết lư sống, một con
đường cho tương lai, nhưng rồi chỉ
biết thở dài bất lực với nỗi niềm
bơ vơ. Lúc đó Thịnh và tôi chỉ mới hơn
hai mươi, nhưng cuộc chiến đă lún sâu và c̣n
dài, chúng tôi làm được ǵ hơn là trôi theo gịng
đời?
Hai
năm trước ngày tàn cuôc chiến bi thảm, Thịnh
đổi lên Pleiku c̣n tôi qua Hoa Kỳ. Đó là lần
cuối cùng chúng tôi gặp nhau, và nhiều năm đă trôi
qua tôi nhưng chẳng được tin tức ǵ của
Thịnh. Năm 2004 tôi về thăm Sài G̣n, t́m đến
căn nhà xưa của bố mẹ Thịnh trên
đường Vơ Di Nguy, nơi tôi ăn trực nằm
chờ mấy năm. May mắn là căn nhà chưa
đổi chủ, bố mẹ Thịnh đă qua
đời, nhưng c̣n người em gái. Ngọc nói
với tôi là Thịnh bị đi cải tạo nhưng
trốn trại qua Miên, gia nhập kháng chiến quân.
Ngọc không liên lạc được với Thịnh
nhưng tin là anh ḿnh vẫn c̣n sống, c̣n đang lưu
lạc ở một nơi nào đó chờ một ngày
về trong vinh quang. Tôi không nghĩ là c̣n lực lượng
kháng chiến nào tồn tại nhưng không muốn phá
vỡ niềm tin thần thánh của Ngọc nên chỉ
biết thở dài.
Bạn
thân,
Tuần
rồi đưa tiễn Thoa lần cuối tôi bùi ngùi
nhớ đến những người bạn đă ra
đi. Ít ra th́ những người bạn đó cũng
vẫn c̣n có tấm h́nh trên bàn thờ cho tôi thắp một
nén nhang, nhưng Thịnh th́ không! Không ai biết bây giờ
Thịnh ở đâu hay đă gửi nắm xương
tàn trên đất lạ. Ước ǵ tôi được
sống lại một buổi tối với Thịnh
ở “Hầm Gió” mịt mù khói thuốc trên
đường Vơ Tánh xưa với tiếng nhạc năo
nề… “Anh nằm xuống sau một lần
đă đến đây, đă vui chơi trong cuộc
đời nầy…” (TCS) .
Bạn biết không, mắt tôi mờ đi khi viết
những gịng chữ này.
T́nh
thân,
Ngụy
Xưa
Feb.
15, 1011
Bạn
thân,
Biết
là dạo này bạn có chuyện buồn nên tâm t́nh với
bạn, và hy vọng là sẽ mang lại cho bạn một
niềm vui.
Tháng
Tám năm nay chúng ḿnh lại họp bạn Bảo B́nh.
Lần trước gặp nhau ở
Gặp
nhau để nhắc chuyện xưa rồi kéo nhau
xuống tàu “chơi” tiếp, và thể nào cũng lại
được nghe cụ Cá Sơn hát nhạc sến “mang
hoa biển về tặng em”, kệ bố mấy anh Tây
ngồi quanh ngơ ngác, không biết mấy anh Mít có ǵ vui mà
lăn ra cười. Năm nay đặc biệt thế
nào Hải J, chủ bút tờ Chiến Sĩ Cộng Hoà,
cũng sẽ đứng lên rên rỉ “Thụy ơi là
Thụy ơi”, cứ như thể là “Khúc Thụy Du”
viết cho riêng ḿnh. Trước đây chàng rên “Anh c̣n
nợ em …” nghe cũng tới lắm.
Nói
bạn nghe là Chí Toàn khóc hu hu v́ vợ mới qua đời,
bây giờ đêm đêm đi giang hồ chứ không dám
ở nhà nh́n ảnh vợ v́ quá buồn, ngủ không
được. Thế nhưng bạn biết đấy,
chỉ một tháng hay một năm là nỗi buồn nào
rồi cũng sẽ phôi pha. Hôm qua Toàn đă có
“người của ngày tháng cũ” đến thăm, nàng
nói là đang đau, cầm tay Toàn để lên ngực ḿnh
cho Toàn thấy là trái tim đang thổn thức. Toàn nh́n
ảnh vợ trên bàn thờ, cười buồn. Thế
nhé, hẹn em ngày tháng hạ, v́ Toàn đă từng tuyên
bố là không thể sống nếu không có đàn bà. Mai sau
dù chưa biết bao giờ, nhưng rồi thể nào
cũng có một ngày vui. Cuối tháng này cụ Thộn
chống gậy lên D.C. thăm Toàn. Hai đứa học
với nhau từ thời c̣n mặc quần xà lỏn nên dù
bây giờ tóc đă thay màu mà vẫn cứ “mày, tao” như
thể là đang ngồi uống cà phê, ăn hủ
tiếu và nói tiếng Đan Mạch, trên vỉa hè Sài G̣n
năm xưa.
Bạn
thân,
Tháng
Ba mới bắt đầu thế nhưng thời
tiết
T́nh
thân,
Ngụy
Xưa
March
11, 2011
Bạn
thân,
Tôi
có một người bạn trẻ tại Sài G̣n, biết
nhau qua văn chương, và dù chưa từng gặp
mặt nhưng vẫn thư từ chia xẻ những
cảm nghĩ về quê hương. Thư mới nhất
của S. là một nỗi buồn.
Thưa chú,
----
Chắc chú có theo dơi t́nh h́nh
Trung Cộng càng ngày càng ngang ngược lấn chiếm
biển Đông. Ngày xưa những đồng đội
của chú đă hy sinh để bảo vệ Hoàng Sa cho quê
hương, dù khi đó hải quân của VNCH yếu
nhưng tinh thần th́ hơn hẳn kẻ thù xâm
lược. Sau bao nhiêu năm nhu nhược lần này nhà
đương cục HN có vẻ cứng rắn, cháu
dự đoán là kế hoạch cho việc tổng
động viên đă được chuẩn bị
tại VN, và người dân lại một lần nữa
đứng trước bờ vực chiến tranh,
nhưng nghĩ đến 1000 năm đô hộ của
giặc Tàu và cảnh dân Tây Tạng oằn ḿnh dưới
gót giày quân xâm lược th́ không ai không muốn cầm súng
bảo vệ quê Cha đất Tổ.
Dù sao th́ chiến tranh cũng
không nên xảy ra chút nào phải không chú? Không biết
nước VN có lại trở thành quân cờ trên bàn cờ
của các cường quốc lần nữa hay không?
Nghĩ mà tiếc, lẽ ra VN đă trờ thành một
quốc gia hùng cường nếu không có tháng tư đen
tối năm xưa.
Vài ḍng thăm hỏi, cháu kính
chúc chú luôn mạnh khỏe. Cầu mong đất
nước tránh được cảnh chiến tranh.
Kính thư,
Cháu S.
Thư
tôi viết trả lời S. cũng chỉ là những
lời hiu hắt buồn:
Hi
S.,
Đă
lâu mới lại được tin S. nhưng chú vẫn
nghĩ tới S. thường, vẫn theo dơi t́nh h́nh VN, và
những cuộc biểu t́nh của giới trẻ mới
đây.
Nghĩ
tới VN dần dần bị Hán hoá nhiều lúc chú
buồn đến xót xa, mặc dù chú rất yêu thích văn
chương Trung Hoa. Chú không nghĩ rằng sẽ xảy
ra chiến tranh với China lúc này, khi mà bộ chính trị
đầu năo của VN c̣n bị Tàu chi phối. Họ
chỉ dần dần di dân sang VN là trước sau ǵ VN
cũng sẽ trở thành một thuộc địa
như Tây Tạng, Mông Cổ, Măn Châu …
Chú
cũng nghĩ ngợi rất nhiều. Giả dụ có
chiến tranh Hoa-Việt th́ những người Việt
hải ngoại như chú phải làm ǵ? Quay mặt làm
ngơ khi thấy dân ḿnh bị giết hay là hết ḷng
ủng hộ tài chánh và nhân lực cho cái chế độ
mà ḿnh (và có lẽ phần lớn dân chúng) chán ghét. Chú vẫn c̣n băn khoăn cho
chính ḿnh nên mong là chiến tranh sẽ không xảy ra, và v́ dù
sao th́ chiến tranh cũng đưa tới chết chóc
chia lià …
Có
vài lư do riêng tư nên chú vẫn chưa trở lại
thăm viếng VN thêm một lần, tuy nhiên tháng Tư
năm tới chú sẽ ghé bến tàu Phú Mỹ một ngày.
Chú và một số bạn bè lên tàu từ
Thân
chúc Sơn và gia đ́nh những ngày tháng b́nh yên.
Chú.
Bạn
thân,
Người
dân VN, trẻ hay già, dù ở trong nước hay hải
ngoại, lúc nào cũng yêu thương quê cha đất
tổ, tôi băn khoăn nên
chia xẻ nỗi niềm với bạn, và lúc này chỉ
biết nhắn bạn thêm câu này: “don’t buy anything made in
China”!
T́nh
thân,
Ngụy
Xưa
June
12, 2011
Bạn
thân,
Chỉ
c̣n hơn tháng nữa là chúng ḿnh gặp nhau, và mỗi
lần họp mặt chúng ḿnh lại phải điểm
danh kẻ mất người c̣n. Mười năm tính
sổ một lần, và mười năm là một
đoạn đời khá dài cho những người đă
gần tới tuổi cổ lai hy như anh em chúng ḿnh. May
mắn là trong khoảng
thời gian đó chỉ có năm đứa vĩnh
viễn giă từ vũ khí, bỏ bạn bè về với
biển khi tro tàn theo gió ra khơi.
Năm
nay hơn hai mươi đứa không về họp,
một phần ba của những Bảo B́nh c̣n nặng
nợ trần gian. Không về được v́ quá xa xôi,
rải rác bốn phương trời từ lúc tan hàng.
Không về được v́ đôi chân mỏi, đôi
mắt mờ, đôi tai nghễnh ngăng, và cũng có thể
v́ vẫn c̣n ngậm nhấm một nỗi buồn riêng.
Gặp
nhau không phải chỉ để khơi đống tro
tàn, hay nhắc lại những câu chuyện ngày tháng cũ
nhưng cũng là cơ hội chia xẻ với nhau
những niềm vui. Năm nay ít ra cũng có hai tin vui
từ các bạn chúng ḿnh.
Tin
thứ nhất thuộc về Cụ Thộn. Tôi đă
viết vài lần về nỗi bất hạnh của
Cụ. Lần cuối cùng khi thấy Cụ tấp tểnh đi
được bằng đôi chân, sau hơn năm trời
tập luyện v́ cơn đột qụy, tôi đă an ủi Cụ như
thế này:
“Thôi th́ hăy cứ mừng cho
Cụ v́ “I need nobody to wipe my a..”, c̣n bao giờ cụ
đánh đàn, viết nhạc và làm thơ đưọc
như xưa th́ hăy tính sau.”
(http://vnthuquan.net/truyen/truyen.aspx?tid=2qtqv3m3237nvn1nvn4n4n31n343tq83a3q3m3237nvn)
Cụ
làm thơ lại được rồi bạn ạ, không
phải chỉ là một bài mà tới năm mươi bài
lận! Nếu là thơ t́nh th́ chắc là Cụ làm cho
độ hơn … chục người con gái Cụ
từng yêu, và thế nào cũng phải có ít nhất
mười bài cho người vợ nhí c̣n đang sống
với Cụ lúc này! J
Tin
vui thứ hai là từ một người mà tôi không cần
nhắc tên bạn cũng biết là ai. Từ ngày vợ qua
đời tuần nào bạn ta cũng lên chùa lễ bái, và
cũng dưới mái chùa bạn ta gặp lại
người yêu xưa! Mười năm không gặp
nhưng t́nh chưa cũ, nhất là người yêu cũ
của bạn ta bây giờ vẫn c̣n mượt mà, và
available! J Bạn ta tin rằng người vợ quá cố
thương yêu ḿnh nên phù hộ cho ḿnh thoát cảnh cô
đơn. Ừ, th́ cứ tin vậy đi cho cuộc
đời đỡ buồn. Tuy nhiên người t́nh
cũ là một Phật tử rất thuần thành, nghĩ
rằng linh hồn người quá cố c̣n lẩn
quẩn đâu đây nên khuyên bạn ta hăy cứ từ
từ, và nếu có muốn nói “Anh yêu em” th́ hăy thay bằng
câu niệm “A Di Đà Phật”!
Dễ
thương chưa, và thể nào Phật cũng
động ḷng, độ cho người dưới
thế:
Bỗng
dưng Phật chợt mỉm cười
Dang
tay ôm trọn đám người trần gian!
Tôi
cũng không mong ǵ hơn là bạn ta mau măn tang để
nối lại duyên t́nh cũ, một lần để
vuột mất chỉ v́ bạn ta quá “đa đoan”. J
Bạn
thân,
Bạn
có chuyện ǵ vui th́ đừng quên chia xẻ với anh em,
nhất là khi chúng ḿnh ngao du trên biển sau ngày họp
mặt ở Little Sài-G̣n. À, hay là bạn chuẩn bị hát
nhạc “sến” để góp vui. Lâu lâu “sến” một tí
cũng đâu có chết thằng Tây nào, phải thế
không bạn thân?
T́nh
thân,
Ngụy
Xưa
July,
2011
Bạn
thân,
Qua
email tôi nhận được một bài viết về ông
Nguyễn Cao Kỳ của bà Thư Khanh
(http://www.vantholacviet.org/news-1426/17/Tạp-ghi/Thu-Khanh--MoT-VaI-NeT-Ve-oNG-NGUYeN-CAO-Ky.html). Bài viết làm tôi xúc động
bồi hồi, không phải xúc động về chuyện
ông Kỳ v́ chuyện của ông ấy tôi đă đọc
nhiều, và bây giờ ông ấy không c̣n ở trên thế
gian, mà v́ một người bạn cũ của tôi ngày
xưa, anh Phan Lạc Giang Đông, chồng của bà Thư
Khanh.
Phan
Lạc Giang Đông và tôi là bạn học thời trung
học Đệ Nhất Cấp của trường
Trần Lục, ngôi trường sau này đă
được đổi tên thành Nguyễn Du. Chúng tôi
ngồi cạnh nhau mấy năm, và vào giữa năm
Đệ Tứ, gia đ́nh tôi di chuyển lên Đà
Lạt, tôi ở lại Sài G̣n, trọ nhà Đông gần khu
ông Tạ. Chiều chiều tôi tới nhà Phan Lạc Tuyên
(anh ruột của Đông) kèm trẻ lấy tiền tiêu
vặt, đêm về ngủ cùng giường với
Đông, làm thơ con cóc, và nói chuyện đội đá vá
trời.
Cuối
năm học tôi về Đà Lạt với gia đinh, và
dù rất thân ở vào cái tuổi 15, tôi và Đông mất
dần liên lạc, nhất là sau khi lớn lên, hai
đứa gia nhập hai quân chủng khác nhau, một
đứa bơi dưới nước và một
đứa bay trên trời! Tuy thế thỉnh thoảng qua
bạn bè, qua báo chí tôi vẫn biết tin về Đông,
nhất là từ khi Đông về làm việc cho Lư
Tưởng, tờ báo của quân chủng Không Quân thời
bấy giờ. Đông yêu quân chủng của ḿnh, và làm
thơ ca ngợi vị tư lệnh, ví ông Kỳ như
Nguyễn Huệ khi ông ta lái máy bay Bắc tiến cùng
với Phạm Phú Quốc. Anh Quốc không trở về
để cho biết bao nhiêu người nhớ thương,
và giá mà ông Kỳ không trở về th́ quân sử của VN
lại có thêm một anh hùng, thay v́ những chua xót, miả
mai, khi ông Kỳ từ Mỹ về hợp tác với chính
quyền Cộng Sản.
Tháng
Tư năm 1975, Đông nghe lời ông Kỳ, vác mai đào
hào pḥng thủ phi trường, thay v́ di tản với
người thân. Thế nhưng hào đào chưa xong ông
Kỳ đă bay ra Đệ Thất Hạm Đôi, c̣n
Đông ở lại đi “cải tạo” mút mùa lệ thủy,
ôm trong ḷng một nỗi căm hờn, và c̣n bị ông anh
Phan Lạc Tuyên (lúc đó đă theo Việt Cộng, sau khi
đảo chính chính phủ Ngô Đinh Diệm không thành vào
năm1960) trù ẻo cho thêm phần đắng cay.
Bao
nhiêu năm không gặp, và ngay cả khi Đông
được sang Hoa Kỳ định cư tôi cũng
chẳng biết tin, chỉ khi Đông qua đời tôi
mới được bạn bè nói cho biết, mặc dù
tôi rất gần gũi
với Phan Lạc Tiếp, một người chú họ
của Đông. Hôm nay đọc bài viết của bà
Thư Khanh tôi mới được biết thêm những
chi tiết về cuộc đời của người
bạn thân thời niên thiếu, và ḷng tôi xúc động bùi
ngùi.
Chị
Thư Khanh,
Thưa
chị, nhờ Internet, nhờ cái chết của ông Kỳ,
mà tôi đọc được bài của chị, và
được biết chị chính là cô T. mà Đông theo
đưổi từ ngày c̣n cắp sách tới
trường. Tôi không có địa chỉ của chị
nên đành viết những ḍng này để cám ơn
chị, và xin chị thắp dùm tôi một ném nhang cho anh
Đông. Bốn đứa chúng tôi ngồi cùng bàn ở
trường Trần Lục năm nào th́ Đính đă hy
sinh trong chiến tranh, Thịnh mất tích trên
đường t́m tự do, Đông ôm một niềm cay
đắng cho đến cuối đời, chỉ c̣n tôi
trên trần thế để có những lúc nhớ về
ngày tháng cũ, về bạn bè xa cách mà buồn tới
thẫn thờ.
Mong
chị bảo trọng, và xin cầu chúc chị cùng các cháu
những tháng ngày b́nh yên.
T́nh
thân,
Ngụy
Xưa
Aug.
4, 2011
Bạn
thân,
Chúng
ḿnh là bạn từ thời thơ ấu, thế nhưng
khi đất nước bị chia đôi, tôi theo gia
đinh vào
Năm
1975 bạn theo đoàn quân miền Bắc tiến vào Sài G̣n,
thế nhưng tôi và bạn như hai nhánh sông, bạn vui mừng
đến được vùng đất mới, c̣n tôi
đă trôi giạt nơi quê người, tưởng là
sẽ không bao giờ trở về quê cũ, gặp
lại những người bạn xưa.
Thế
nhưng hơn năm mươi năm sau, kể từ
ngày tôi xa Hà Nội, tôi t́nh cờ gặp lại bạn
ở xứ Cali nắng ấm, ngỡ ngàng nhận ra nhau,
và không tránh khỏi bùi ngùi v́ tôi vẫn là người di
tản buồn, c̣n bạn là du khách sang thăm con đang du
học tại xứ này. Nói theo ngôn ngữ thời
thượng, bạn bây giờ là một “đại gia”
với niềm tự hào “đánh cho Mỹ cút Ngụy nhào”,
dù bạn không nói ra lời. Tuy thế bạn là
người tế nhị, và có lẽ nhờ Internet,
nhờ những cơ hội ra khỏi nước nhà,
bạn đă đủ hiểu biết, nói về cuộc
chiến vừa qua như là một cuộc nội
chiến tương tàn, chứ không phải là chiến
tranh chống “Mỹ Ngụy” như là người ta
nhồi vào óc bạn khi bạn c̣n rất ngây thơ.
C̣n
tôi, tôi cũng đủ hiểu biết để không coi
bạn là “Cộng Sản”, v́ các chính thể Cộng
Sản hầu như không c̣n tồn tại trên thế gian,
có c̣n th́ chỉ là những chế độ độc tài
đảng trị như Bác Hàn, và rất buồn, như
…Việt Nam. Tôi cũng đủ tế nhị để
không bao giờ nhắc tới những câu chữ mà
người miền Nam một thời đả dùng,
gắn liền với những bộ đội miền
Bắc như “cán Ngố”, như “cà phê cái nồi ngồi
trên cái cốc”, như “ước mơ đạp,
đồng, đài”, v.v… và v.v…
Có
một điều tôi không đồng ư với bạn
đó là giữa tôi và bạn ai may mắn hơn ai. Bạn
nhắc tới căn biệt thự ở Phú Mỹ
Hưng, tới chiếc xe Lexus, tới chiếc
đồng hồ Rolex và tới những mini khách sạn
của bạn tại Sài G̣n để rồi kết
luận là bạn đă may mắn hơn những
người di tản buồn, và cho là VN bây giờ đâu
có thua kém ai.
Tôi
đă không tranh luận với bạn mà chỉ tủm
tỉm cười. Bạn là triệu phú của VN,
ước ǵ bạn so sánh với triệu phú của
Mỹ như Bill Gates, như Warren Buffet, thay v́ so sánh với
chúng tôi. Hơn thế nữa tiền tài và danh vọng
chỉ là một phần của đời sống, không
thề dùng để đánh giá con người. Đa
số người di tản bây giờ đều đă có
một đời sống ổn định và đầy đủ,
xe và nhà chỉ là những phương tiện chứ không
hẳn là những ước mơ. Cái mà chúng tôi trân
trọng là những ǵ mà đa số người Việt
ở quê nhà vẫn c̣n khắc khoải.
Ở
nơi đây chúng tôi không bao giờ lo sợ ban đêm có
người gơ cửa mời đi “làm việc”, ra
đường không ai chận lại hỏi giấy
tờ nếu chúng tôi không vi phạm luật pháp, và nhất
là nếu không đồng ư với chính quyền chúng tôi có
quyền lên tiếng mà không sợ bị bắt bỏ tù.
Ngay cả những kẻ t́nh nghi cũng vẫn
được coi là “vô tội” cho đến khi nào chính
quyền chứng minh được là họ có tội.
Chưa bao giờ tôi phải dùng đến “phong b́”,
bạn biết không?
Thực
ra th́ không có một xă hội nào hoàn hảo. Tất cả
chỉ là tương đối, thế nhưng tôi có
thể khẳng định một điều này, nếu
chúng tôi biểu t́nh v́ yêu nước, v́ muốn bảo
vệ những ǵ do ông cha để lại th́ chúng tôi
sẽ không bị đánh đập, xúc lên xe đem bỏ
tù! Chúng tôi may mắn hơn
những người cùng cảnh ngộ tại quê nhà.
Bạn
thân,
Mang
thân phận người xa xứ nhiều lúc chúng tôi
buồn đến xót xa, thế nhưng để đánh
đổi lấy nếp sống tự do chúng tôi cũng
đành chấp nhận. Chúc
mừng bạn đă có một đời sống như
bạn ước mơ, nếu bạn có trở về
làng cũ ở Bắc Ninh mong
là bạn chia sẻ với họ hàng. Đa số dân quê
ở nơi đó c̣n nghèo lắm, bạn đồng ư
với tôi không?
T́nh
thân,
Ngụy
Xưa
Aug.
2011
Bạn thân,
Tôi vừa được
đọc bản thảo một cuốn truyện dài mà
bạn ta sắp đem in. Thực ra “Đời Thủy
Thủ” của Vũ Thất đă được xuất
bản tại Việt Nam năm 1969 nhưng tôi không có
dịp đọc. Tác giả cho tái bản tại Hoa
Kỳ để chia sẻ với bạn bè những
kỷ niệm một đời không quên.
Thú thật với các bạn là sau gần 40 năm trên
xứ người tôi hầu như đă không c̣n nhớ ǵ
về đời sống cũ nơi quê nhà, thế
nhưng mới lướt qua vài chương của
“Đời Thủy Thủ”, ḷng tôi chùng xuống với ánh
hải đăng mũi Kê Gà chớp tắt trong
đầu cùng nhịp đập của trái tim. Tôi bâng
khuâng nhớ về ḍng Hậu Giang cuồn cuộn chảy
ra cửa Định An bên sâu bên cạn, và thẫn thờ
như đang nh́n thấy sóng bạc đầu ngoài
khơi nhấp nhô đưa hồn bồng bềnh ch́m vào
dĩ văng. Và tôi chợt hiểu, mười bốn năm
mang đời thủy thủ trước đây chính là
cuộc đời tôi c̣n ấp ủ trong tim.
Đời sống của
những người đi biển nhọc nhằn hơn
là thơ mộng, thế nhưng cuộc sống đó
đă mang tôi đến những chân trời xa, cho tôi
đặt chân lên những vùng đẩt lạ, và cũng
đem đến cho tôi vài mối t́nh ngắn ngủi, vừa
ngọt ngào vừa xót xa. Hoàng Sa và Trường Sa cũng
đă có vết chân tôi, và một thời đêm đêm
vượt tuyến ra vùng biển Bắc, tôi đă có
những tháng ngày phiêu lưu mà những người con trai
thời chiến nào cũng ước mơ.
Năm hai mươi
tuổi tôi đến với biển cả như một
người t́nh“đi nhẹ vào đời, và đem theo
trăng sao đến với lời thơ nuối …”,
nhưng hơn mười năm sau, cuối tháng Tư
năm 1975, tôi giă từ đời thủy thủ trong chua
xót như “ngày đó có em ra khỏi đời rồi, và
mang theo trăng sao chết cuối trời u tối …”,
như ca khúc “Ngày Đó Chúng Ḿnh” của Phạm Duy.
Ngày 11 tháng Tư sắp
tới tôi sẽ bay sang Singapore để xuống tàu đi
lại đường biển xưa. Du thuyền qua
mũi Cà Mâu chắc là tôi sẽ rất bồi hồi
nhưng tôi sẽ không khóc, thế nhưng khi tàu đi ngang
Hoàng Sa có lẽ tôi sẽ khó cầm ḷng không để
nuớc mắt rơi. Trong ḷng biển đó bao nhiêu là thân
xác bạn bè tôi đă ch́m sâu cùng với Hộ Tống
Hạm Nhật Tảo, con tàu cùng với chúng tôi
vượt Thái B́nh Dương từ Mỹ về Việt
Nam 48 năm xưa.
Vài hàng nhắn tin tới
bạn. Đầu tháng Năm tôi sẽ trở về
để tiếp tục tâm t́nh với bạn trên diễn
đàn này, nơi tôi gắn bó đă nhiều năm. Mong
được đọc nhiều sáng tác của bạn khi
tôi trở về, và thân chúc bạn những ngày b́nh an.
T́nh thân,
Ngụy Xưa
April 2012
Bạn
thân,
……….
Biển
và trời xanh ngát một màu. Vịnh Thái Lan phẳng
lặng như mặt hồ, và xa xa rải rác những
hải đảo đẹp như trong tranh. Con tàu lướt
đi êm đềm trong nắng chiều. Nào đâu
những con sóng phẫn nộ nhấn ch́m những con
thuyền mong manh của những người đi t́m
tự do năm nào? Tôi
đứng trên boong nghĩ về ngày tháng cũ, bùi ngùi
thương nhớ bạn. Nguyễn Hoài Bích, Lưu
Lương Cơ … có lẽ ch́m sâu đâu đó trong ḷng
vịnh này, chẳng biết chết ngày nào cho người
thân tưởng nhớ thắp nén hương!
H́nh
ảnh những người Thái Lan hiền hoà chắp tay
cúi chào ở chùa Phật Vàng tại Vọng Các không xóa tan
được niềm kinh hoàng gây ra bởi hải
tặc. Những trang sách chỉ đọc một lần
để rồi một đời không quên. Tha thứ
như lời Phật dạy cho ḷng thanh thản mà sao
mỗi lần nhớ về bạn bè nỗi oán hờn
vẫn c̣n vương vấn đâu đây.
Khi
hoàng hôn xuống du thuyền qua mũi Cà Mâu. Tàu chạy xa
ngoài khơi nên tôi chỉ thoáng thấy bờ đất liền,
nhưng đảo Ḥn Khoai (Polo Obi), nơi “trấn thủ
lưu đồn” của những người thủ
thủy ngang bướng bị lưu đày, hiện rơ
trong tầm mắt trong lúc tôi dơi t́m một mảnh
đất quê hương.
Bạn
c̣n nhớ không,VNCH không có vùng Năm Chiến Thuật,
thế nhưng HQ/VNCH có vùng Năm Duyên Hải, vùng sông
rạch của miền Cà Mâu, Năm Căn, U Minh …, nơi
buổi tối muỗi ṃng bay vi vu nghe như tiếng sáo
diều. Tôi không thấy được cửa Bồ
Đề để về “khoe” với “chị” Tư
Quyên. Ngày xưa tàu nó bị thủy lôi, ch́m giữa ḍng
nước đục, nó được cứu thoát,
chấm rứt đời hải nghiệp, lên bờ
ngồi ngậm nhấm nỗi buồn.
Cà
Mâu cũng có chuyện vui. Ngày c̣n làm hạm trường
một chiếc tàu tuần duyên Phạm Văn Hàm đă cho
tàu chạy sát vào mũi Cà Mâu để làm người
Việt Nam độc nhất được … đái
ở cái mỏm đất cực Nam của nước
Việt. May mà lần đó tàu nó không mắc cạn,
nhưng v́ cái tính thích chơi ngông nó đă để tàu
“cưỡi” lên một ḥn đá ngầm cạnh cù lao Hàn
ngoài Đà Nẵng, và ḥn đá không tên đó được
bạn bè gọi đùa là “cù lao Hàm” để đánh
dấu một đời hải nghiệp của bạn
ta.
Bạn
thân,
Khi
màn đêm buông xuống tôi cũng trở về pḥng, v́
biết sáng ngày hôm sau cần phải dạy sớm
để thấy hải đăng mũi Cấp chớp
sáng, để thấy cửa sông Long Tào, nơi chúng ta
đi và về mỗi lần chiến hạm xa Sài G̣n công
tác ngoài khơi. Gần 40 năm rồi, vẫn “c̣n một
chút ǵ để nhớ, để quên …”.
T́nh
thân,
Ngụy
Xưa
May
9, 2012
Bạn
thân,
Buổi
sáng ngày 20 tháng Tư chỉ có tôi và Quưnh dậy sớm,
tần ngần đứng ngay tại mũi tàu Diamond
Princess. Trời hăy c̣n mờ tối, hải đăng
mũi Cấp vẫn c̣n chớp sáng, tàu tiến chậm vào
cửa Long Tào, và nước mắt chúng tôi đều
rưng rưng. Đường biển xưa c̣n đó,
ngọn đèn xanh đánh dấu xác tàu ch́m London Maru vẫn
c̣n đó, và đang nhấp nháy như gửi lời chào
những người thủy thù già trở lại bến
xưa.
Cửa
Long Tào có hai nhánh sông, nhánh bên trái dẫn về Sài G̣n, nhánh
bên phải ngày xưa rất cạn, đă được
vét cho sâu để những con tàu trên 100 ngàn tấn như
Diamond Princess qua lại dễ dàng. Cảng Phú Mỹ nằm
trên nhánh sông này, giữa một nơi đồng không mông
quạnh gần Bà Riạ, c̣n đang được xây
cất, có lẽ để thay thế thương cảng
chật hẹp tại Sài G̣n.
Tàu
cặp bến, mới đầu chúng tôi chỉ có ư
định t́m đường ra Cấp thăm lại
bến xưa v́ tàu chỉ ghé Phú Mỹ vài tiếng
đồng hồ, nhưng v́ nhớ tới ngày tháng cũ
nên kéo nhau lên xe bus cùng với các du khách ngoại quốc
về thăm lại Sài G̣n. Xe tới Thị Nghè, qua
trường Trưng Vương, Thảo Cầm Viên … Sài
G̣n đây rồi, nhưng không phải là Sài G̣n của tôi
xưa. Thành phố lớn hơn, cao hơn và đẹp
hơn (dù đường Cộng Hoà h́nh như nhỏ lại) thế nhưng Sài G̣n bây
giờ cũng giống như bao nhiều thành phố xa
lạ trên thế giới tôi đă từng đi qua. Tôi
chỉ là người khách lạ trên quê hương!
Xe
bus ngừng ở thương xá Tax để du-khách tự
do du ngoạn, “Sài G̣n on your own”,
trong ba tiếng đồng hồ. Mọi
người tản mát trên đường phố, c̣n tôi,
tôi thu ḿnh trong một quán cà phê có máy lạnh để tránh
cái nóng, hững hờ đưa mắt nh́n, để
thấy đây không c̣n một chút ǵ thân quen. Sài G̣n đă
mất tên, và người đi xa quá lâu như tôi trở
về chỉ thấy ngỡ ngàng. Bạn bè cũ chẳng
c̣n ai, người thân cũng tản mác nơi xứ
người. Tôi cũng không c̣n là tôi của ngày xưa,
tất cả đă thay đổi theo thời gian, có
muốn niú kéo cũng không được, c̣n chăng
chỉ là một chút ngậm ngùi.
Ba
giờ chiều xe bus đưa chúng tôi trở lại tàu.
Xe chạy qua bến Bạch Đằng, bạn bè tôi dán
mắt vào cửa kính nh́n những toà nhà cũ kỹ
của BTL/HQ ngày xưa. Vẫn màu vôi vàng, nhưng không có màu
cờ cũ tung bay. Tôi lại thấy thẫn thờ, và
mắt h́nh như cay.
Bạn
thân,
Năm
2004, sau 31 năm xa cách, tôi đă trở về thăm VN
lần đầu. Tôi trở về làng cũ “t́m dấu
chân xưa” nhưng không thấy, và tôi biết là tôi sẽ
không trở lại thêm một lần. Sài G̣n cũng
vậy, chỉ c̣n là những kỷ niệm nhạt nhoà, và
tôi không biết là sẽ có c̣n lần nào cho tôi trở
lại nữa hay không! Bạn có bao giờ nghĩ chúng ḿnh
là những thân cây đă trốc gốc, và đang
được ḍng đời cuốn đi xa, rất xa …
cùng với một nỗi buồn?
T́nh
thân,
Ngụy
Xưa
May
12, 2012
C̣n
tiếp … Nha Trang Ngày Về.
Bạn
thân,
Sáng
ngày 21 du thuyền Diamond Princess bỏ neo trong vịnh Nha
Trang, nơi tôi thực tập những bài học vỡ
ḷng của người đi biển 50 năm
trước. Tôi đứng trên boong đợi xuống tàu
nhỏ để lên bờ, nhớ lại những ngày
tháng cũ. Vẫn màu nước xanh thăm thẳm và
những hải đảo chập trùng, nhưng mặt Ḥn
Lớn đă bị người ta khắc lên chữ
“VinPearl”, và sợi dây cáp căng ngay vịnh làm mất
đi cái vẻ thiên nhiên của biển, làm tôi chợt
thấy buồn.
Bến
Cầu Đá hầu như vẫn như xưa, và con
đường đưa chúng tôi về thành phố qua
trường cũ, bây giờ đă được
đổi tên là Hải Quân Học Viện, h́nh như bằng
phẳng hơn. Trường cũ cũng cao và lớn
hơn khiến Toàn không nhận ra nên ngơ ngác thở dài.
Con
đường Duy Tân, bây giờ là Trần Phú, không c̣n
những băi đất trống, những căn biệt
thư khiêm nhường, thay vào đó là những khách
sạn nhiều tầng sang trọng mang tên ngoại
quốc, đẹp hơn bất cứ băi biển nào tôi
đă từng đi qua. Băi cỏ h́nh như cũng xanh
hơn cùng với cát vàng lung linh trong nắng nhưng tôi
không thấy một tà áo dài thướt tha những
chiều lộng gió của những năm nào.
Xe
bus ngừng lại gần cuối đường cho chúng
tôi chụp h́nh. Lác đác vài bóng du khách ngoại quốc
ngước mắt nh́n, không biết là những khách
sạn sang trọng trên bờ biển của thành phố
này sống ra sao v́ “Việt Kiều” trung b́nh như chúng ḿnh
chắc là cũng khó bước chân vào!
Trái
lại với vẻ hào nhoáng của con đường
Trần Phú, các khu phố bên trong gần khu Chợ
Đầm hầu như vẫn như xưa, vẫn
nhỏ hẹp và có vẻ nghèo nàn v́ đông đúc người
buôn bán lấn chiếm lề đường, và những
cửa hàng vắng khách chỉ thấy chủ nhân ngồi
buồn. Tôi và Quí đi lại những con đường xưa,
cố t́m nhưng không nhận ra những căn nhà của
những người con gái mà một thời bạn bè
cũng lớp với chúng ḿnh đă từng gắn bó yêu
thương.
Trên
đường trở lại tàu chúng tôi ghé thăm “Dinh
Bảo Đại”, bùi ngùi đứng nh́n biểu
đồ vẽ một triều đại từ vua Gia Long
cho tới vị hoàng đế cuối cùng, người
đă không nghe lời Trạng Tŕnh, “Hoành Sơn Nhất
Đái, Vạn Đại Dung Thân”, sống ở Cannes bên
Pháp thay v́ hoàng thành Huế của VN. Chắc là vận
nước điêu linh và “gập thời thế, thế
thời phải thế” chứ có vị vua nào không muốn
ngồi trên ngai vàng cho thần dân chiêm ngưỡng,
phải không bạn thân?
Bạn
thân,
Nha
Trang đối với tôi cũng như người t́nh
đầu đời, người con gái đă bị ép
gả cho người khác, và dù bây giờ “cô ấy” có
đài các kiêu sa th́ cô ấy cũng chỉ là của
người. Tôi thỉnh thoảng vẫn nghĩ về
người yêu cũ, vẫn muốn trở về đi
qua ngơ xưa, nhưng chỉ thế mà thôi v́ tôi biết hai
chúng tôi mỗi người đều đă có một
mảnh đời riêng, rất riêng. Cũng như Sài G̣n,
tôi trở lại để thấy ḿnh lạc lơng, Nha Trang
ngày về mang lại cho tôi chút kỷ niệm êm
đềm, cùng với tiếng thở dài luống tiếc
chút hương xưa, thế thôi!
T́nh
thân,
Ngụy
Xưa
May
16, 2012
C̣n
tiếp … Bông Hồng Cho Nhật Tảo
Bạn
thân,
Diamond
Pricess rời Nha Trang đi Hồng Kông đêm 21 tháng Tư,
và theo lộ tŕnh ấn định tàu sẽ chạy
rất gần Hoàng Sa vào trưa ngày hôm sau. Buổi sáng hôm 22
tháng Tư tôi ở lỳ trong pḥng, theo dơi vị trí của
du thuyền trên TV cho đến khi tàu đă qua vĩ
độ của Đà Nẵng tôi mới lên boong
đứng nh́n.
Trong
ḷng tôi thấp thỏm, chỉ sợ là tàu chạy không
đủ gần cho ḿnh thấy đảo thân yêu, nhưng
gần trưa th́ những cột antenna hiện rơ khiến
cho tôi thêm bồi hồi, và tôi không cầm được
nuớc mắt khi thuyền trường Dino Sagani nói trên
hệ thống âm thanh là tàu đang đi ngang Paracels (Hoàng Sa),
và “quần đảo này trước đây thuộc
về Việt Nam”.
Dưới
đáy biển sâu thẳm đó là con tàu Nhật Tảo và
thân xác Ngụy Văn Thà cùng với
những người thủy thủ đă bỏ ḿnh để
cố giữ lấy một mảnh đất của quê
hương. Thà vào trường HQ sau tôi một năm, và
chúng tôi đă nhiều lần gặp nhau trên
đường suôi ngược bến bờ VN, c̣n
Nhật Tảo và tôi đă có những tháng ngày không quên.
Năm 1964 Hoa Kỳ chuyển giao cho VN hai Hộ Tống
Hạm tại
Biển
mênh mông nhưng vắng lặng, không có bóng dáng một con
tàu nào ngoài chiếc Diamond Princess. Những ngày c̣n đi
biển năm xưa tôi biết vùng nước này lúc nào
cũng thấp thoáng vài ghe đánh cá mang cờ VNCH. Bây
giờ biển vắng, người dân không dám ra khơi v́
sợ “tàu lạ” bắt người đ̣i tiền
chuộc. Không biết người dân đảo Lư Sơn
lúc này sinh sống bằng cách nào khi mà vùng biển nuôi
sống họ bao nhiêu đời bỗng dưng trở
thành vùng biển cấm! Tôi không chỉ cảm thấy xót
xa mà c̣n có cả chút căm hờn!
Khi
Hoàng Sa mờ dần vào chân mây tôi
vẫy tay chào. Một bông hồng cho thủy thủ
đoàn Nhật Tảo! Toàn dân VN sẽ măi măi ghi ơn các
anh, và thế nào cũng có một ngày Hoàng Sa sẽ lại
là của VN để cho chúng tôi dựng lại tấm bia
chủ quyền, khắc tên các anh cho đời đời
tưởng nhớ.
Bạn
thân,
Khi
Diamond Princess qua khỏi vĩ tuyến 17 tôi đă đi
trọn đường biển xưa. Ngày đó chúng ḿnh
đứng trên đài cao, nhọc nhằn với sóng gió,
nhưng thiết tha với đời thủy thủ cho
đến tận bây giờ, như là tôi đă từng
viết cho bạn ta Vũ Hữu San, hạm trưởng
Khu Trục Hạm Trần Khánh Dư tham dự trận
Hoàng Sa, trong một ngày họp mặt:
Mắt
xưa vương bóng sông hồ
Tóc
xưa gió lộng bến bờ yêu thương.
….
Chúng
ḿnh yêu biển và yêu quê hương VN, thế nhưng
đành làm người đi tản buồn. Tôi trở
lại đường biển xưa như một
người khách lạ, ḷng bùi ngùi, ước mơ là
sẽ lại có một ngày về, nước mắt
nhạt nhoà với niềm vui, như tôi đă tâm t́nh
với một người bạn trẻ, khi viết
về tấm ḷng yêu thương quê hương.
T́nh
thân,
Ngụy
Xưa
May
22, 2012
Bạn
thân,
Sinh
nhật vừa rồi tôi được các con tặng cho
một chiếc tablet, và tôi đă dùng nó dỗ giấc
ngủ ban đêm bằng cách xem những phim và shows đă
tŕnh chiếu trên TV nhưng tôi chưa có dịp coi qua
một lần.
Tôi
đang xem lại “Prison Break” của những năm cũ,
chuyện của những người tù vượt
ngục v́ bị hàm oan, v́ hoàn cảnh gia cảnh, v́ t́nh yêu
hay chỉ v́ một lư do riêng. Mấy cái shows loại này
thường chỉ để giải trí, xem xong rồi
quên, không cần suy tư vớ vẩn cho mất th́
giờ. Thế nhưng có một đoạn rất
ngắn về một người tù Puerto Rican làn tôi
nghĩ ngợi rất nhiều về t́nh người.
Anh
chàng Puerto Rican c̣n trẻ đó bị tù về một
tội băng đảng vớ vẩn, thực ra th́ không
cần vượt ngục v́ chỉ hơn năm nữa
cũng sẽ được thà ra. Anh ta có người yêu
rất đẹp, và trong một lần thăm viếng
nhau (một đặc ân của nhà tù) cô ta đă có thai nên
đành nhận lời lấy một người khác.
Đó là lư do thúc đẩy anh ta vượt ngục chung
với một đám người, để đi t́m
người yêu với đứa con c̣n trong bụng
mẹ, ước mơ xây dựng lại cuộc
đời, chứ không đành ḷng để cô ta kết
hôn với người khác.
Đám
tù vượt ngục cuối cùng chia tay. Trên
đường lẩn tránh nhiều người bị
bắt lại và bị giết bởi một viên thám
tử hắc ám. Anh Puerto Rican đă trải qua những ngày
nhọc nhằn đói khát, lúc đi bộ, lúc đi
nhờ xe, cuối cùng qua được tới biên
giới
Mặc
dù rất xúc động với tấm ḷng của
người bạn mới quen, nửa đêm anh Puerto Rican
đă ăn cắp chiếc xe cũ kỹ của ông già,
tiếp tục trên đường đi t́m người
yêu, v́ anh ta không có phương tiện nào ngoài đôi chân. Xe
chỉ mới chạy được một đoạn
đường đă bị cảnh sát chặn bắt và
anh bị dẫn độ về gặp người
chủ xe. Anh ta câm nín đứng cúi đầu
trước mặt ông già, buồn bă và hối hận. Ông
già lặng lẽ móc túi đưa cho anh ta một nắm
tiền, và nói với người cảnh sát: “Tôi cho anh ta
mượn xe, quên đưa tiền đổ xăng nên
nhờ ông mang anh ấy về”.
Màn
h́nh mờ đi, và mắt tôi cũng nhạt nhoà. Câu
chuyện chỉ có thế, nhưng có lẽ tôi là
người đa cảm, và tôi muốn viết lại câu
chuyện này để gửi một người bạn
trẻ mà tôi vừa mới quen.
Bạn
thân,
Cuộc
sống này, dù trong tận cùng sầu thảm, vẫn c̣n có
những giây phút cho ta yêu thương, cho ta nh́n về phía
trước để đi hết đoạn
đường đời. Quê hương c̣n đó, và gia
đinh vẫn mong chờ đứa con ở xa. Hăy yêu
người và yêu thương cuộc đời cho ḷng
ḿnh thanh thản hơn. Mong bạn có những ngày vui và
đêm đêm với giấc ngủ an b́nh. Bạn và tôi là
những nhánh sông nhưng đều chảy ra biển, nên
dù là bạn miền xa nhưng cũng thấy thật
gần. Take care of yourself, dear.
T́nh
thân,
Ngụy
Xưa
Juky
24, 2012
Bạn
thân,
Hôm
nay trời ở đây không có nắng, sương mù
vẫn c̣n lẩn quất trên đỉnh đồi.
Thời tiết ảnh hưởng tới con
người nên tôi dậy muộn, và h́nh như có cái ǵ
đó không hẳn là buồn nhưng rất vu vơ.
Những năm c̣n trẻ mỗi lần trời mưa tôi
thường đội mũ, mặc áo mưa lang thang trên
những con đường vắng của thành phố
Đà Lạt. Cái cảm giác lạnh lẽo và cô đơn
thật là thấm thía. Không biết đó có phải là cái
thú đau thương mà người ta thường nói
đến hay không. Bây giờ th́ khó có những giây phút
cuồng si như thế nữa, tôi bằng ḷng với hạnh
phúc nhỏ nhoi như một ly cà phê ấm nồng buổi
sáng nghe chim hót sau vườn.
Nỗi
buồn vu vơ có lẽ v́ tôi nghĩ tới bạn bè. Tám
mưới mốt đứa trong quân trường nghe gió
thổi qua hàng dương, mơ mộng đời
hải hồ, bây giờ c̣n đúng sáu mươi
đứa. Hai mươi mốt đứa đă giă
từ vũ khi, bỏ cuộc chơi, và đứa
cuối cùng là Nguyễn Nguyên.
Chắc
bạn nhớ Nguyên, biệt danh Nguyễn Ngố! Nó
học trường Tây từ nhỏ, nói tiếng Việt
lủng củng nên bị gọi là Ngố. Gọi lén thôi
v́ Nguyên ghét cái tên ấy, sẵn sàng ăn thua đủ
nếu bị gọi đích danh trước mặt
mọi người. Nguyên to con, cao lớn nên chẳng ai
dại ǵ muốn đánh lộn với Nguyên, tuy thế cái
biệt danh vẫn được lưu truyền cho
tới ngày Nguyên nhắm mắt xuôi tay.
Năm1975
chúng ḿnh tan hàng, tản mác khắp bốn phương
trời. Nguyên biết nói tiếng Tây nên qua Pháp, và là
người độc nhất trong anh chúng ḿnh tiếp
tục nghề đi biển trên một thương
thuyền của Pháp, trong lúc chúng ḿnh vật vă làm lại
cuộc đời bằng những nghề chân tay, hay
trở lại trường bắt đầu từ con
số không. Tưởng thế là yên nhưng đời
sống của Nguyên lại gập những thăng
trầm v́ bản tính ngang tàng. Thuyền trưởng Tây
đâu có hơn ǵ quan Năm tàu thủy Ta nên đă xảy
ra xung đột, và Nguyên bỏ tàu, bỏ nước Pháp
mang vợ con sang Mỹ t́m đất mới. Nguyên trôi
dạt từ
Bạn
thân,
Khi
nghe tin Nguyên mất tại Sài G̣n tôi bâng khuâng buồn.
Thế là xong một kiếp người ngang dọc.
Bạn bè chúng ḿnh nhiều đứa chết trên những
ḍng sông, ngoài biển cả, thân xác nằm trong đáy
nước, c̣n Nguyên lang bạt một đời thế
nhưng lại được về chết ở quê hương. Đặng Vĩnh Mai, Lê Tấn
Đơn và vài đứa nữa chỉ c̣n một nắm
xương được mang về cố quốc, nhưng
có đứa “khi chết hăy mang tôi ra biển” để
“Tro tàn theo dấu cố hương, hồn theo ngọn
sóng về đường biển xưa”.
Nguyễn Du tự hỏi không
biết ba trăm năm sau c̣n ai khóc ḿnh không. Cụ là danh
sĩ và “nước Việt c̣n th́ truyện Kiều c̣n” nên
có lẽ cả ngàn năm sau vẫn có người
tưởng niệm. Anh em chúng ḿnh là những người
vô danh, thương nhau nên nhỏ ḍng nước mắt
khóc người nằm xuống. Vẫy tay chào Nguyên!
“Thần tiên gọi bạn bên trời”, cuối cùng th́
Nguyên cũng đă bỏ lại những đau buồn
nơi trần thế, thênh thang trở về trên đó,
gặp lại Đơn, Lang, Mai, Lộc … và những
Bảo B́nh một thời sát cánh bên nhau.
Xin
một lời cầu nguyện cho Nguyên, và một phút
tưởng niệm đến bạn bè đă nằm
xuống cho quê hương.
T́nh
thân,
Ngụy
Xưa
Aug.
5, 2012
Bạn
thân,
Có
nhiều chuyện cũ tôi tưởng như là đă quên,
thế nhưng bất ngờ chợt nhớ lại
rất rơ ràng từng chi tiết v́ nh́n thấy một
vật ǵ đó thân quen trong quá khứ, như một khuôn mặt, một
tấm h́nh hay nghe được một câu nói đă
khắc sâu vào tâm.
Đă
mấy chục năm trôi qua, hôm nay nhớ lại kể
bạn nghe chuyện này, không
phải là một chuyện t́nh mà là một câu chuyện
trong thời chiến, buồn nhiều hơn vui.
Hồi
đó tôi đang làm hạm
trưởng một chiếc tàu chở dầu, trên
đường từ Phú Quốc trở về Sài G̣n sau
chuyến công tác mệt nhoài nên ghé Vũng Tàu nghỉ xả
hơi. Tôi nằm trên ghế
bố ngoài băi biển, nửa thức nửa ngủ, che
mặt bằng một tờ báo vừa đọc xong. Trong
lúc mơ màng tôi nghe tiếng động lao xao, và giọng
nói nhỏ nhẹ của một người xin
mượn tờ báo. Hơi bực ḿnh nhưng thấy
đó là một cô gái khá đẹp nên tôi chỉ biết
mỉm cười bắt chuyện làm quen. Cô ta đi chung
với một người bạn, cũng vừa tới
thành phố, ra băi biển ngồi chơi trước khi
đi t́m khách sạn. Nói chuyện một hồi tôi mới
biết cả hai trốn nhà từ vùng Cần Thơ lên Sài
G̣n rồi ra Cấp, mong t́m được việc làm trong
các quán bar v́ bị bố mẹ ép gả cho người cô
ấy không thương. Vân, cô gái trắng như bông
bưởi, và c̣n nguyên cái vẻ hiền lành của dân miệt
vườn khiến tôi
động ḷng thương xót v́ họ quá ngây thơ
khi tâm sự với tôi là chỉ mong kiếm
được ít tiền rồi sẽ trở về quê
khi bố mẹ đă nguôi giận. Các cô ấy đâu
biết rằng họ đang đi vào nơi đầy
cạm bẫy, khó có đường về v́ chiến tranh đă biến thành
phố biển này thành một nơi cho lính tráng, và nhất
là quân nhân ngoại quốc tới t́m vui.
Cấp
là nơi tôi thường hay
neo tàu, và những lúc buồn thường cùng bạn bè
tới một quán bar uống cho quên những ngày sóng
gió, tới nhiều nên trở thành thân quen đến độ
dù khuya quán đă đóng cửa nhưng bà chủ quán
vẫn vui vẻ tiếp đón như thường. Cái bar
đó tương đối hiền hoà, khách thường
là những người lính xa nhà tới t́m quên. Tôi đă dẫn Vân và cô bạn
tới đó gửi gấm, nhờ bà chủ quán cho họ
một nơi trú chân và một việc làm tạm thời,
hy vọng rằng ít lâu sau họ sẽ t́m về với
gia đ́nh. Lúc chia tay Vân quyến luyến chạy theo cho
tới khi tôi lên xe trở lại bến tàu. Tôi nhớ măi
câu nói “chừng nào dźa anh nhớ tới thăm em”,
giọng nói miền Nam hiền hoà và ngọt như ly chanh
đường. Tôi gật đầu nhưng không hứa
hẹn v́ biết con tàu nay ở mai về theo con
nước nổi trôi, chẳng bao giờ đến và
đi như ḷng người mong mỏi v́ VN c̣n đang trong
thời loạn ly.
Vài
tháng sau tôi mới có dịp
trở lại Vũng Tàu. Tôi rủ bạn bè trở
lại quán cũ thân quen v́ thật t́nh tôi cũng muốn
gập lại Vân, xem đời sống của cô gái
tỉnh lẻ đó bây giờ ra sao. Vân không c̣n ở đó
nữa, cô ấy đă bị đạn lạc chết
trong lần đụng độ của hai người
lính trong cơn say t́m quên v́ họ vừa sống sót từ
mặt trận trở về. Người bạn
được bà chủ quán giúp đỡ đưa xác Vân
về quê. Chỉ là bèo nước t́nh cờ gặp nhau
một lần thế nhưng tôi
cũng thấy thật là bồi hồi xót xa.
Bạn
thân,
Chuyện
xảy ra đă quá lâu, tưởng như là đă quên,
thế nhưng mấy hôm rồi khi thấy những
tấm h́nh một cô gái mặc áo bà ba có khuôn mặt xinh
xắn trên Internet, tôi đă
nhớ tới Vân, và có lúc tưởng như là
người quen cũ trở về trong kiếp này. Ngày
xưa v́ chiến tranh bao nhiêu cô gái quê trôi dạt lên
tỉnh kiếm sống, bây giờ hoà b́nh đă gần 40
năm thế nhưng vẫn có những người con gái
phải bỏ nhà lên Sài G̣n, trần truồng cho
người ngoại quốc chọn lựa như một
món hàng. Hai cảnh đời, nhưng cảnh đời
nào chua xót hơn? Và có bao giờ bạn buồn thấm thiá
như tôi lúc này?
T́nh
thân,
Bạn
thân,
Qua
phone chắc là bạn không thấy tôi tủm tỉm
cười khi nghe bạn kể chuyện bị “giới
giang hồ” bóc lột. Bạn độc thân, ăn bánh
trả tiền mà c̣n bị xin thêm tí chút th́ kể ra cũng
đáng bực ḿnh, nhưng kết luận là “chị em ta”
ai đểu cáng như nhau th́ có lẽ không đúng. Để
tôi kể bạn nghe một câu chuyện xa xưa từ
những ngày chúng ḿnh c̣n trẻ, chia sẻ với bạn
chút cảm nghĩ về t́nh người.
Hôm
đó tôi say và mệt, đi t́m một khách sạn rẻ
tiền ở Vũng Tàu nghỉ qua đêm thay v́ trở
lại tàu đang neo ngoài khơi, sợ đàn em chê trách
“hạm trưởng bê bối”! Cô gái đó ngồi
buồn ở pḥng khách, nh́n tôi mời gọi: “đi không
anh?” Tôi lắc đầu nhưng rồi nh́n ánh mắt
gần như tuyệt vọng của người con gái
tôi tặc lưỡi móc ví đưa cho cô ta tờ
giấy 500 đồng (thời giá qua đêm lúc bấy giờ
). Cô gái vui mừng cầm tiền kéo tay tôi vào pḥng,
không phải là pḥng của cô ta mà là một pḥng có vài
ngưởi đang chơi tứ sắc với nhau. Cô ta
sà xuống nhập cuộc, kéo tôi ngồi cạnh, th́
thầm: “đợi chút nghe”.
Tôi
vừa buồn ngủ vừa mệt nên ngồi đó
gật gù, và vài phút sau đó lăn xuống chiếu
ngủ ngay tại chỗ, cho đến lúc cô ta đánh
thức tôi dậy, dẫn về pḥng v́ canh bạc đă tàn.
Về tới pḥng cô ta lại hỏi một cách máy móc:
“đi nhé”! Tôi vẫn c̣n buồn ngủ và thấy cô ta
nhếch nhác, son phấn nhạt nhoà nên lắc đầu,
leo lên giường ngủ tiếp.
Khi
tôi thức dậy ngạc nhiên khi thấy người con
gái hôm qua bây giờ khác lạ hoàn toàn, mặt mũi mộc
mạc không son phấn, quần áo bộ trong nhà
chứ không phải là váy ngắn áo pull như đêm qua. Cô
ta pha cho tôi ly nước chanh, hỏi tôi: “lính hả”, tôi
gật đầu nói: “thủy thủ trên tàu”. Cô ta ái
ngại: “cực quá ta”, và lôi ra từ trong túi hai tờ
giấy 500 đồng dúi vào tay tôi: “chia cho anh đấy,
tiền anh hên quá, đêm qua em được mấy
ngàn”. Lẽ dĩ nhiên là tôi
không nhận, chỉ nói: “em cẩn thận coi chừng
lại cháy túi”. Cô ta cười: “cho vui, đời
buồn quá mà anh”.
Tôi
chưa hề nói với ai về chuyện này, dù rằng
say rượu hay đi t́m vui khi tàu ghé bến cũng
chỉ là chuyện b́nh thường của những
người đi biển c̣n trẻ như chúng ḿnh hồi
đó. Những hành động đó dù có xấu xa đi
chăng nữa cũng vẫn là một phần của quá
khứ dầy đặc của bạn và tôi, làm thành con
người chúng ta bây giờ. Nhân hôm may nghe bạn than
phiền về những cô gái làm tiền tôi muốn chia
sẻ với bạn một điều, đó là sự
lựa chọn của con người. Cô gái tôi gặp
chọn lựa nếp sống đó chứ không ai bắt
buộc. Cái “nghề” cô ta làm bị xă hội coi là
xấu xa nhưng vẫn có nhu cầu v́ những
người như bạn, như tôi ngày xưa. Cô ta không
làm hại ai, và biết thương xót những
người gian khổ như những chàng thủy thủ
nghèo hay những anh binh nh́ mà cô ta thường gặp
trong đêm. Đó là t́nh người, mà t́nh
người th́ đâu đâu cũng có, trong bất cứ
giai cấp nào của xă hội ngày đó và bây giờ.
Bạn
thân,
Có
thể bạn nghĩ là tôi yếu mềm, thương
người dưng khác họ, nhưng muốn cho cuộc
đời thanh thản th́ xin
bạn đừng ghét bỏ ai, hăy nh́n những khía
cạnh đẹp của cuộc đời để yêu
thương. Cái người con gái giang hồ cướp
ví tiền của bạn biết đâu chẳng đem
về giúp người hàng xóm bệnh hoạn không có
tiền mua thuốc bấy lâu nay. Cứ tin như thế
đi cho bạn bớt buồn, và nếu có gặp cô gái
ấy bạn cứ cho cô ấy thêm vài trăm, và hỏi là
em có cần thêm nữa không. Just kidding, thương
người chứ bộ ngu sao! J
T́nh
thân,
Ngụy
Xưa
Sept.
11, 2012
Bạn
thân,
Bạn
có biết là ngày đầu
tiên của mùa thu thay đổi hàng năm không? Năm 2011
mùa thu bắt đầu ở Bắc bán cầu vào ngày Sept.
23, nhưng năm nay (2012) lại là ngày Sept. 22! Rắc
rối quá phải không bạn, thế nhưng với
những người đi biển thời xa xưa
của chúng ḿnh th́ mùa thu bắt đầu vào ngày mặt
trời “di chuyển” trong cùng mặt phẳng với
đường xích đạo của trái đất,
để rồi nghiêng dần xuống Nam bán cầu, mang
cái không khí se lạnh về với chúng ta, và mùa thu bắt
đầu ngày hôm nay khi tôi viết những ḍng này
để tâm t́nh với bạn về những giấc
mơ t́nh yêu.
Với
nhiều người, và với Ngụy Xưa, mùa thu là mùa
yêu đương và cũng là mùa ly biệt. Cái không khi se lạnh làm
người ta cảm thấy cô đơn nên dễ t́m
tới nhau. Se lạnh chứ không quá lạnh, chỉ
một chiếc áo khoác mỏng, hay một ṿng tay là
đủ ấm, đủ cho những bước chân
quấn quít trên lá vàng, đủ cho nụ hôn nhẹ trên bờ
môi làm cháy bỏng cuộc t́nh. Mùa thu cũng là mùa bắc
cầu Ô Thước trên trời cho Ngưu Lang Chúc Nữ
của chuyện thần tiên gặp nhau sau những ngày xa
cách. Không biết áo nàng Chúc
Nữ qua cầu có bị gió bay hay không nhưng yêu nhau
cởi áo cho nhau, cho niềm đam mê vô tận, và
để rồi khi xa nhau nước mắt biến
thành những giọt mưa
thu.
Mùa
thu yêu đương nào của tôi cũng ngọt ngào và
chua xót, chẳng khác ǵ Ngưu Lang Chúc Nữ trên
trời. Tôi xa Đà Lạt vào
mùa thu, mang theo mối t́nh học tṛ làm hành trang vào
đời, để sau này những lúc nhớ
thương chỉ muốn quay tàu về hướng núi,
dù đường biển xanh xa cách muôn trùng. Mối t́nh thời
mới lớn rồi cũng tan dần như bọt sóng
đại dương. Tàu tôi ghé bến sông Hàn, và tôi
lại có một mùa thu yêu đương, một mùa thu ly
biệt v́ ngu ngơ đi t́m hạnh phúc ở bên kia
đường chân trời.
Chưa
hết, mùa thu năm 1971 tôi
rời New Port, Rhode Island, sau hai năm lưu lạc
xứ người, bỏ lại sau lưng một
người con gái tóc vàng mắt xanh gặp nhau ở
một lớp học ban đêm tại Boston University. Chỉ
là một mối t́nh thoáng qua nhưng cũng đủ xót
xa cho thân phận con người v́ tôi không thể mang cô
ấy về VN trong lúc chiến tranh đang mịt mù trên quê
hương nghèo đói, và hơn thế nữa có một
người đang đang đợi tôi trở về,
chấp nhận và tha thứ cho tôi những mùa thu đi
hoang.
Tôi
chưa bao giờ đếm những cuộc t́nh
nhưng khi nghe Khánh Ly hát “Nh́n
Những Mùa Thu Đi” tôi không bao giờ đồng ư với TCS về những câu:
Chuyện
chúng ḿnh ngày xưa
Anh
ghi bằng nhiều thu vắng
Đến
thu này th́ mộng nhạt phai.
Với tôi “chuyện chúng ḿnh” của những cuộc t́nh xa
xưa hay gần gụi cũng chỉ đi sâu vào kư
ức chứ chưa bao giờ nhạt phai, mặc dù tôi
đă có một gia đinh rất êm ấm, tràn đầy yêu thương.
Bạn
thân,
Tôi
thường bị gán cho cái tội “lăng mạn đa t́nh”,
nhất là trong thế giới ảo, v́ những truyện
ngắn tôi viết, và v́ tôi biết yêu rất sớm, khi
c̣n rất trẻ. Thằng cháu ngoại tôi chưa
đầy 5 tuổi, mới học mẫu giáo, hôm qua
về nhà thủ thỉ với mẹ nó: “I have a crush on
Emily …”. Nó nói tiếp Emily là con bé Vietnamese bé tí tẹo trên vai mang cái “Hello
Kitty” backpack, và “looks so cute”.
Mẹ nó hết hồn,
rồi bật cười ha hả, kết luận là
thằng nhỏ “có máu ông ngoại”. Không biết là có “oan ôi
ông địa” hay không nữa, nhưng phải công nhận
là hậu sinh khả úy, và “quan ta” đă thực sự
hết thời!
Bạn
và tôi chỉ c̣n một chút quá khứ làm hành trang, lâu lâu
kể chuyện ngày tháng cũ cho vui cuộc đời,
chứ thực sự chúng ḿnh bây giờ hiền khô,
phải thế không bạn
thân?
T́nh
thân,
Ngụy
Xưa
Sept.
22, 2012 – Ngày Thu Phân (Autumnal Equinox)
****
Note: The
word equinox comes from the Latin words for "equal night." The fall
and spring equinoxes are the only days of the year in which the Sun crosses the
celestial equator.
Em
thân mến,
Em
hỏi v́ sao tôi muốn sống lại một ngày năm
tôi hai mươi tuổi dù có phải bớt đi một
năm của cuộc đời. Xin kể em nghe, một
lần rồi thôi v́ tôi thực sự không muốn mang cái
tôi đáng ghét ra tŕnh diễn với người
đời.
-
16 tháng 4 năm 1963, tôi vừa 20 tuổi,
là ngày Đệ Nhất Bảo B́nh của trường
Sĩ Quan Hải Quân Nha Trang măn khoá, tôi được chọn
làm sĩ quan đại diện, vung kiếm chào trước
sân cờ rồi qùy xuống cho Tổng Tham Mưu Trưởng
Quân Lực VNCH, lúc đó là Thống Tướng Lê Văn Tỵ,
gắn lon trên cầu vai. Tay phải đưa lên cao, tôi hô
lớn “Xin thề: hy sinh v́ dân tộc,
trung thành với tổ quốc”, nghe các bạn cùng khoá
đồng thanh đáp lại “Xin thề”, sức sống
trong tôi bùng lên như sóng trùng dương những ngày trời
trở gió, đâu có như lúc này làm người di tản
buồn, không có chỗ đi về dù quê hương c̣n
đó bên kia bờ đại đương.
-
Ngày hai mươi tuổi tôi mắt
sáng môi tươi, nho nhă nhưng rắn rỏi (và chắc
là không xấu trai như bây giờ, nếu không đâu có
được chọn làm sĩ quan đại diện J),
ngày đó tôi leo dây, cử tạ, chạy 1500 thước
nhưng hơi thở vẫn đều hoà, không như
bây giờ sớm mai thức dậy phải ngồi yên trên
giường xoa bóp cho máu nóng trước khi đặt chân
xuống sàn.
- Ngày đó đứa em lớn nhất mới 15 tuổi, đứa nhỏ nhất c̣n chưa biết nói. Mỗi lần tôi về đứa sà vào ḷng, đứa bá cổ ôm vai, đứa giật lấy mũ đội thử chạy lon ton trong nhà, đâu có như bây giờ em tôi có đứa ngày ngày ngồi khóc bên mộ vợ, có đứa long đong một phương trởi, cô đơn v́ t́nh yêu tan vỡ, lâu lâu ban đêm gọi anh, nước mắt vỡ oà …
-
Ngày đó có những buổi chiều
tôi theo bạn bè tới sân trường Văn Khoa nghe hát
t́nh ca, đêm ngồi uống café ở “Hầm Gió” tại
đường Vơ Tánh, tâm t́nh về những ước vọng
tương lai, không như bây giờ buổi sáng một
ḿnh với ly café hoài niệm những ngày tháng cũ, nhớ
đến bạn bè đứa ch́m đáy nước,
đứa đâu đó bốn phương trời.
Nhưng
em biết không, đó là năm 20 tuổi của tôi, cái tôi
đáng ghét. Ngày 20 tuổi của anh tư bản
đỏ với nhà lầu xe hơi, với hàng trăm
triệu dollars gửi ở ngân hàng ngoại quốc, có
thể là những ngày chân lấm tay bùn nơi đồng
ruộng, hoặc c̣n là lúc ẩn núp trong rừng cho muỗi
cắn đến xanh xao. Họ đâu có muốn nhớ
đến những ngày tháng đó, dại ǵ đem
đổi một năm đang phè phỡn của cuộc
đời.
C̣n
em, ngày 20 tuổi em là tiểu thư kiêu hănh, bực ḿnh v́
một đàn ruồi nhặng vo ve, hoặc chán ngấy
những chàng công tử đẹp mă nhưng rỗng
tuếch, đến với em v́ vẻ bên ngoài, muốn em
như môt món đồ chơi hoặc một viên ngọc
để trưng bày chứ họ có biết thế nào là
yêu thương. Em không muốn sống lại một ngày
vô vị đó là phải, có đâu như tôi, tôi có một
trời thương nhớ để tiếc nuối.
Em
thương mến,
Em
c̣n tuổi trẻ, em c̣n cả một tương lai, con
đường em đi c̣n dài, dù có chông gai nhưng em có
thời gian để đạt được mục
tiêu miễn là em bền ḷng cố gắng và tin
tưởng vào những ǵ em đang theo đuổi. C̣n tôi,
tôi chỉ có quá khứ làm hành trang cho nên nếu
được sống lại một ngày của năm
“twenty and something” đó, tôi sẵn sàng đổi một
năm của cuộc sống c̣n lại mà tôi vẫn
mến yêu. Người ta muốn đổi cả thiên thu
lấy một nụ cười, một năm có là bao,
phải thế không em?
Vài
hàng gửi tới em và tới những người bạn
trẻ tôi quen. Mong em hăy
giữ ǵn và trân trọng
tuổi trẻ của ḿnh. Thân chúc em những ngày vui.
T́nh
Thân,
Ngụy
Xưa
Sept.
27, 2012
Em yêu,
Xin em cho tôi gọi “em yêu” thêm một lần, dù tôi biết
rằng sẽ không bao giờ em nghe được tiếng
tôi, hoặc đọc được những ḍng này tôi viết
cho em.
Tôi không bao giờ quên được những ngày
tháng đó, khi cuộc đời trôi nổi đưa tôi tới
Nha Trang, và tôi gặp em một buổi tối mùa thu, trong mảnh
vườn nhỏ trước sân nhà. Đôi mắt em mở lớn, và
em cười thật tươi chứ không e thẹn
như những người con gái khác, khi người bạn
đi cùng, và cũng là người quen của gia đinh em,
giới thiệu tôi với em. Em hỏi ngọn sóng nào
đưa tôi tới đây, và em vừa lắc đầu
vừa cười khúc khích, khi tôi nói với em là tôi đi
t́m cô gái liêu trai tôi đă gặp trong giấc mộng môt lần.
Em mỉm cười nói “Đường nào dài
hơn đường Trần Hưng Đạo, lính nào xạo
bằng lính Hải Quân” nhưng đôi mắt em long lanh
dưới ánh trăng mờ . Tôi ngồi nghe em nói về
trường Văn Khoa, về văn chương của
những tác giả đương thời, về những
bản t́nh ca của một thời ly lọan, về bạn
bè xa gần, và cả về những ước mơ rất
nhỏ, rất dễ thương của một người
con gái mới lớn. Em
chăm chú nghe tôi nói về cuộc đời lang bạt nhọc
nhằn, nhẹ thở dài như cảm thông, và tôi chợt nhận ra rằng
tôi lại thêm một lần “ngất ngư con tàu đi” v́
đôi mắt em. Tôi mới vừa 25 tuổi, vừa mới
tan vỡ một cuộc t́nh, sự nghiệp chỉ là những
ngày long đong sóng nước, chưa thể dừng chân
trên một bến bờ nên khi chia tay tôi không dám hẹn ngày
gặp lại, mặc dù tôi thấy trong mắt em h́nh
như có ǵ gửi gấm lúc tôi từ giă em ra về.
Đâu có ngờ mấy tháng sau tôi gặp lại em ở
Sài G̣n trong một buổi chiều mưa, để tôi lau
cho em mái tóc đẫm nước, đề cho chúng ḿnh lao
vào một cuộc t́nh say đắm và đẹp như là
một giấc mơ. Một tuần lể bên nhau tưởng
như là đă có nhau bên đời thế nhưng thật
là oan nghiệt v́ chúng ḿnh gặp lại nhau quá muộn màng.
Lúc đó em đă hứa hôn với một người,
nhưng em đă dấu tôi để cho tôi những ngày thật
trọn vẹn, cùng với cuộc đời con gái của
em. Tôi chỉ biết được niềm đau của
em qua lá thư sau khi đă chia tay để em về một
nơi thật xa làm tṛn bổn phận với gia đ́nh.
Tôi bàng hoàng, nhưng không có cách nào t́m lại được
em, và nhiều lúc tôi đă nhớ em đến thẫn thờ.
Em,
Chúng ḿnh không gặp nhau kể từ ngày tháng đó,
và năm năm sau tôi mới lập gia đinh, khi những
h́nh bóng cũ đă ch́m vào chân mây. Mấy chục năm
nước chảy qua cầu, mới đây qua người
bạn năm xưa tôi lại được tin em. Tôi
đă nghĩ tới chuyện gặp lại em một lần,
tuy nhiên vẫn cứ ngại ngùng, không dám khơi lại
đống tro tàn năm xưa. Thế nhưng bây giờ
th́ đă quá muộn, H. gọi tôi lúc trời chưa sáng, báo
tin là em đă qua đời. Tôi lặng người cố
ngăn ḍng nước mắt thế nhưng K. cũng nhận
ra, ôm nhẹ tôi vào ḷng an ủi. K. biết về những mối
t́nh cũ cũa tôi, và luôn luôn tôn trọng những ǵ của
riêng tôi, để cho tôi sống những ngày thật hạnh
phúc.
M., xin em hăy ngủ yên, và xin cám ơn em đă cho tôi một
mảnh đời để nhớ để quên.
Ngụy Xưa
Oct. 12, 2012
Bạn thân,
“Bến xưa” này là Hawaii chứ không phải là con chữ đă ṃn dùng để ch́ người t́nh cũ. Hải đảo du lịch này th́ hầu như ai cũng biết nên chẳng có ǵ đáng đem ra khoe với bạn, tôi viết về chuyến đi sắp tới này v́ nơi đó một thời đă là kỷ niệm của chúng ḿnh ngày xưa.
Năm 21 tuổi tôi đă theo tàu thăm viếng Hawaii lần đầu tiên, con tàu nhỏ bé lắc lư hơn một tuần lễ từ San Francisco mới đến được chỗ dừng chân này trên đường trở về VN. Tàu ghé bến, tôi và Bích Cà Chua mặc quân phục trắng tinh đi dạo phố, gặp một người Mỹ già có cảm t́nh với VN hỏi thăm: “how are you doing” mà chỉ biết ngượng ngập gật đầu cười trừ, không dám chuyện tṛ làm quen.
Khi đó tôi c̣n quá trẻ, viết những câu thơ vụng dại:
Hai
mươi tuổi nên mắt buồn v́ vướng núi.
Chợt một
chiều nghe sóng gọi từ biển khơi.
Giă từ em,
giă từ phố nhỏ.
Anh lang thang
theo gió bốn phương trời.
Nghe “sến” ơi là “sến”, thế nhưng đó là tâm t́nh rất chân thật của một người bước chân vào đời mà hành trang chỉ là một mối t́nh học tṛ để đi t́m cho ḿnh một khoảng trời xanh trong tương lai.
Lần này trở lại tôi không c̣n là người thủy thủ non dại ngày nào mà một người tóc đă phai màu v́ thời gian. Con tàu sẽ mang tôi tới đó là một du thuyền xa hoa lộng lẫy, vững vàng rẽ sóng băng trùng chỉ trong bốn ngày là tới nơi chứ không miệt mài lắc lư như chiến hạm năm xưa, và tôi sẽ là người du khách đứng trên boong, mơ mộng nh́n về phía chân trời xa xanh ngắt chứ không phải là sỹ quan hải hành đứng trên đài cao, nh́n sóng, nh́n gió, nh́n mây đen phủ kín bầu trời, lo sợ cho phận người nhỏ bé trên đại dương mênh mông.
Ngày đó chúng ḿnh không có GPS (Global Positioning System), hệ thống định vị bằng vệ tinh, để bấm nút là biết ḿnh đang ở chỗ nào trên địa cầu. Ngày đó khi không nh́n thấy đất liền chúng ḿnh chỉ có trăng sao dẫn đường và kính lục phân để đo góc độ mặt trời vào những chiều hoàng hôn, phỏng định xem là ḿnh đang ở đâu. Đi biển lúc đó là nhọc nhằn, và bất trắc chứ không an toàn như bây giờ, thế nhưng đời sống phiêu lưu, mạo hiểm đó là ước mơ của những người c̣n trong tuổi thanh xuân.
Mười bốn năm từ lúc vào trường cho đến khi tan hàng v́ miền Nam sụp đổ, giấc mộng hải hồ của nhiều đứa chúng ḿnh đă đứt đoạn v́ chiến tranh. Long, Bảo rồi Quợt bỏ ḿnh trên những ḍng sông. Cung, Thông, Dần và rồi Ngọc Báu giă từ vũ khi tại các miền duyên hải. C̣n nữa, có đứa trả giá cuộc sống phiêu lưu bằng một con mắt, bằng một cánh tay như Vinh như Bân, hay mang một mảnh đạn oan nghiệt trong đầu hơn 30 năm cuộc đời như Lộc, trước khi trở về nơi an nghỉ cuối cùng. Hai mươi đứa đă giă từ vũ khi, đă bỏ ḿnh trên đường đi t́m tự do hay đă chán cuộc chơi, thôi không làm người di tản buồn, là một phần tư của Đệ Nhất Bảo B́nh. Mỗi lần trở lại biển tôi nhớ về những người bạn đó nhiều hơn là nhớ về những người con gái mà tôi đă từng gặp gỡ tại những bến bờ yêu thương.
Bạn và tôi là những người may mắn sống sót trong cuộc chiến tương tàn nên chẳng có ǵ cho chúng ḿnh phải than van. Nhiều đứa như Diệp Cóc lưu lạc sang Úc sau gần 10 năm “cải tạo” để rồi trở thành “đại gia”, nhờ tấm ḷng kiên cường của đời quân ngũ, như thế cũng đủ để cám ơn trời. Tháng Ba năm tới (2013) chúng ḿnh sẽ kéo nhau sang bên đó họp mặt, chẳng biết được bao nhiêu người, nhưng dù ít nhiều ǵ th́ t́nh thân cũng sẽ rất đậm đà.
Bạn thân,
Ở bên đó bây giờ đă là muà đông lạnh lẽo, gợi cho bạn những chuyện buồn, nhất là những cuộc t́nh vừa thoáng qua, nhưng ở đây Cali mới chỉ là giữa mùa Thu yêu đương, nắng vẫn ấm nồng, nghe “Thu Hát Cho Người” vẫn xúc động, nhớ bạn và nhớ những ngày vui qua mau.
Christmas năm nay tôi sẽ trở về Thung Lũng Hoa Vàng thăm mẹ, viếng mộ ông già, và lên chùa Giác Minh thắp huơng cho Bích Cà Chua. Tôi và bạn, dù xa cách nhưng cuộc đời trên đất lạ khá yên lành, và mong là sẽ c̣n có dịp cho chúng ḿnh nhắc lại kỷ niệm của những ngày xa xưa. Thế thôi cũng đủ cho chúng ta cám ơn đời. Thân chúc bạn những ngày vui.
T́nh thân,
Ngụy Xưa
Octocber 27, 2012
Bạn thân,
Gần cuối năm tôi nhận được nhiều email và điện thoại của bạn bè xa gần, nhất là những người bạn từ thời trung học tưởng như đă ch́m vào chân mây, chợt hiện về nói cười như thể chưa bao giờ xa nhau.
Sau năm cuối cùng của thời trung học tại Đà Lạt chúng tôi bùi ngùi chia tay mỗi đứa đi một phương. đứa may mắn xuất ngoại, đứa về Sài G̣n tiếp tục con đường học vấn, đứa ra Nha Trang v́ mơ mộng hải hồ, đứa t́nh nguyện vào trường Vơ Bị làm người lính chiến v́ lúc bấy giờ VN c̣n đang trong thời loạn ly.
Chia tay rồi hầu như khó gặp nhau, vui khi nghe được tin nhau qua bạn bè, buồn khi đọc được những ḍng cáo phó/phân ưu trên báo v́ bạn ḿnh đă vị quốc vong thân, như Vinh, như Dung, như Chính … và vài người nữa tôi không c̣n nhớ tên.
Những người may mắn như Lạc, tốt nghiệp ở ngoại quốc về, vợ đẹp con khôn và đầy danh vọng, tuy nhiên cũng có những người không biết có được gọi là may mắn hay không mặc dù tốt nghiệp tiến sĩ về khoa học không gian tại UCLA như Cường nhưng “mát giây” nên chẳng làm được ǵ cho đời.
Thằng bạn điên đó vào cuối năm thường gọi cho tôi nói chuyện độ chừng … vài tiếng đồng hồ về thuốc men nó đang nghiên cứu để chữa bệnh cho chính nó v́ bác sĩ nào cũng bó tay, hay có lúc vui hơn, nói về Trang Tử, về người đàn bà quạt mồ, và vài chuyện người ta điên chứ nó không điên! Tôi yên lặng nghe để rồi bùi ngùi nhớ tới những ngày hai đứa sống với nhau trên thành phố cao nguyên, khi nó c̣n sáng suốt, biết gẩy đàn madoline, cours cô Thái trắng cạnh nhà.
Bạn thời trung học của tôi cũng có những người sống trầm lắng như Hoa, một đời bận rộn với phấn trắng bảng đen, lấy vợ sinh con và đang chờ chết già, như Hùng công tử bột, làm lính cậu khi c̣n ở VN, và bây giờ ở Cali, chờ cuối tuần đi đánh chắn với mấy bà già gần đất xa trời, nếu không bận lên chùa làm chân hộ niệm cho mấy ông sư! Hùng này tôi gọi là Đông Phương Hùng v́ nó mới lấy vợ được vài tháng đă chia tay, thế nhưng nó là thằng bạn dễ thương dù đầu đă bạc nhưng gặp tôi nó vẫn “mày tao”, và chỉ nhe răng cười, hoặc cùng lắm là chửi “tiên sư mày”, mỗi khi tôi hỏi nó là hôm nay có đi “thăm chị Măo” hay không. Nếu bạn cũng già như tôi th́ chắc bạn biết chị Măo là người nuôi em út ở G̣ Vấp khi xưa, thời c̣n VNCH!
Không thể nào tôi kể ra đây được hết về những người bạn của những ngày tháng cũ. Tắc Huỳnh và tôi đêm qua điểm danh những đứa đă có một thời là học tṛ cụ Trứ, thày Hiếu, thày Kim, thày Phụng … dưới mái trường THĐ, Đà Lạt, và ngậm ngùi nhắc tới những người, thày cũng như tṛ, đă không c̣n trên thế gian. Tắc vừa mới liên lạc được với tôi qua Nghiă, hẹn tới Carlsbad thăm tôi v́:
Mười
năm t́m kiếm may mà gặp
Bẻ kiếm
bên trời tưởng đă quên.
Tắc này là cựu sinh viên trường Vơ Bị Quốc Gia, từ ngày tan hàng vẫn ngậm ngùi với nỗi buồn của kiếp người lính chiến lưu vong.
Bạn thân,
Hôm nay là ngày cuối cùng của mùa thu, mùa thu dịu êm cho tôi yêu thương. Tôi yêu thương mùa thu cũng như tôi yêu thương những người bạn của thời thanh xuân dưới cùng một mái trường. Mai này là mùa đông khắc nghiệt, thời gian khó khăn cho những bạn đang bước vào tuổi vàng thế nhưng mong là bạn lúc nào cũng vẫn vui, cũng vẫn yêu đời. Chúng ḿnh đă trải qua bao nhiêu thăng trầm của để có được ngày hôm nay cho chúng ḿnh ngồi đây thương nhớ nhau, dù bạn ở xa hay gần, phải thế không bạn thân?
Merry Christmas & Happy New Year.
T́nh thân,
Ngụy Xưa
Dec. 20, 2012
Bạn thân,
Với đa số các bạn th́ Tết này là cái tết tha hương thứ 37, nhưng thực ra ngày xưa khi c̣n ở quê nhà cũng chẳng có mấy khi chúng ḿnh được ăn Tết với gia đ́nh, nếu không lênh đênh ngoài biển th́ cũng đâu đó miền sông nước Cửu Long hay Năm Căn, Cà Mâu, góc biển chân trời. Nhớ lại những ngày Tết xa nhà đó, vài năm trước đây tôi ngậm ngùi viết bài thơ “Thủy Thủ Đón Giao Thừa”, trong đó có những câu:
Mười năm
gác núi sông cùng biển
Chẳng
được ǵ hơn một mối sầu.
…
Áo trận chứ đâu nào áo mới
Sương gió nên mầu đă bạc phai
để
nhớ đến những giây phút buồn bă đón giao thừa
bằng những cơn say lăng đăng cùng với bạn bè.
Nhớ nhất là ngày Tết tha hương ở Philadelphia
năm 1964, say mèm nên Pháp khóc hu hu v́ nhớ vợ nhớ con,
và Tính ngất ngư đ̣i “giết mày cho con mày mồ côi”!
Giết ai ngay cả Tính cũng không biết v́ khi tỉnh lại
chẳng c̣n nhớ được ḿnh đă nói ǵ, nhưng
có lẽ là anh cố vấn Mỹ v́ lúc đó chúng tôi đang
tham dự huấn luyện ngoài khơi, bị mấy anh da
đỏ “quay” phờ người.
Không
phải mùa xuân nào cũng u buồn, mùa xuân đáng nhớ nhất
của tôi là môt mùa xuân yêu thương. Trước Tết
vài ngày tôi viết lá thư t́nh cho một cô sinh viên trường
Dược, kẹp vào trong tờ đặc san của đơn
vị, rụt rè đưa tặng người ḿnh thầm
yêu rồi vội vàng ra về không dám chờ cô ta trả lời.
Ngày mồng một Tết tôi trở lại, nh́n cô ta như
có trăm ngàn điều muốn hỏi để thấy
cô ta thẹn thùng cúi mặt nói nhỏ “Em sao cũng
được”, câu nói “lăng xẹt” nhưng với tôi là một
lời t́nh tứ nhất đời. Những ngày Tết năm
đó là những ngày vui, K. và tôi ngồi dựa vai nhau chơi
bài với các anh chị em trong nhà, trước con mắt thất
vọng của những con trai cũng yêu K. tới thăm,
và sự ngạc nhiên của bố mẹ K., v́ K. đă chọn
anh chàng lính thủy làm người yêu thay v́ bác sĩ, giáo sư
hay một nhân sĩ có địa vị xă hội cao hơn
người mà sự nghiệp chỉ là những tháng ngày
xa xăm.
Những
tháng ngày xa xăm v́ chỉ một tuần sau những ngày
vui ngắn ngủi đó tôi phải lên đường qua
Newport, Rhode Island, công tác gần hai năm. Những lá thư
t́nh hơn một tuần mới tới tay nhau đă gắn
liền chúng tôi những ngày xa cách, và khi tôi trở về K.
vẫn c̣n đó đợi chờ, để rồi một
năm sau đó chúng tôi làm lễ thành hôn vào một ngày giáp Tết,
lên Đà Lạt với gia đinh, hưởng trọn những
ngày xuân yêu thương cùng với hoa đào trong gió lạnh
mơn man.
Bạn
thân,
Trước
đây tôi đă kể với bạn về những “Mùa Thu
Yêu Thương”, mùa se lạnh trữ t́nh có lá vàng bay và những
ṿng tay quấn quít cho những mối t́nh ngọt ngào, và tôi
cũng đă có những mùa hè nóng bỏng đam mê, thế
nhưng mùa xuân với tôi mới thật sự là mùa yêu thương.
K. và tôi đă có nhau bên đời đến Tết này là
đúng 40 năm. Bốn mươi
năm là một khoảng thời gian dài, thế nhưng vẫn
c̣n rất ngắn so với hôn nhân của những ông bà cụ
Việt Nam, trong đó có bố mẹ tôi. Con đường
chúng tôi đi c̣n rất xa cho chúng tôi dựa vai nhau.
Năm
năm trước, vào ngày anniversary thứ 35, tôi viết
cho K. một bài tùy bút ngắn, có đoạn:
“Bây giờ em biết anh
uớc mơ ǵ không? Vẫn là giấc mộng b́nh
thường,! Anh không bao giờ muốn bôn ba nữa,
để chiều chiều em tới sở đón anh về,
trên xe vợ chồng kể cho nhau những chuyện
nhỏ nhặt trong ngày. Tối đến chia nhau chiếc
sofa, cười nghiêng ngả với ‘Two and A Half Men’, hay
tựa vào nhau xem những phim t́nh cảm nhẹ nhàng, nghe
những ca khúc êm đềm của những ngày tháng cũ!
Anh muốn ở bên em để thỉnh thoảng c̣n lau
cho em ḍng nước mắt mỗi khi em xem phim bộ
Đại Hàn, bàn với em về cuốn sách mượn
từ thư viện mà hai đứa vừa đọc
xong, hay đôi khi chỉ là ngồi yên lặng dựa vai
nhau!”
Xin
chia sẽ với các bạn một chút riêng tư, và
cũng xin chúc các bạn một mùa xuân tràn đầy yêu
thương.
T́nh
thân,
Ngụy
Xưa
Jan.
8, 2013
Bạn thân,
Hôm nay với tôi là một ngày vừa vui vừa buồn. January 19 là ngày anniversary của chúng tôi, ngày này 40 năm trước K. và tôi có nhau bên đời, dựa vai nhau trải qua những thăng trầm của cuộc sống, cũng như đă có với nhau những ngày hạnh phúc yên vui. Các con tôi hôm qua gửi quà và thiệp chúc mừng “mong là bố mẹ có thêm 40 năm nữa bên nhau”. Khó mà có được một hạnh phúc vĩnh cửu, nhưng những ǵ chúng tôi có cũng đủ để cho chúng tôi cám ơn trời, và cám ơn đời.
Thế nhưng cũng ngày này 39 năm xưa tôi ngồi khóc bên bờ đại dương khi nghe tin Hoàng Sa đă mất vào tay Trung Công, Ngụy Văn Thà đă theo tàu Nhật Tảo ch́m vào ḷng biển xanh. Tôi vào lớp như người mất hồn, cúi đầu hiu hắt, không nghe được lời giảng của thày, trái với ngày thường mắt lúc nào cũng mở lớn, vung tay phát biểu ồn ào! Giáo sư Trahan cũng nhin tôi với cặp mắt buồn, ông vừa giảng bài vừa đi lang thang trong lớp, và khi đi ngang chỗ tôi ngồi, ông nhẹ bóp vai tôi. Nước mắt tôi lại ưá ra, và tôi bỏ ra ngoài, dựa lưng vào tường lau ḍng nước mắt cho quê hương.
Năm nào vào ngày này tôi vẫn c̣n thẫn thờ, nhất là vào năm nay, khi đọc tin những người trẻ tại quê nhà thả 72 đoá hoa đăng trên sông Hồng để tưởng niệm những người đă hy sinh, cố gắng giữ ǵn một mảnh đất của ông cha. Mong là tuổi trẻ sẽ theo gương người xưa, đứng lên giữ lấy quê hương.
Hôm nay tôi c̣n có thêm một nỗi buồn. Mai Quang Nẫm, con trâu hiền lành của Đệ Nhất Bảo B́nh, đă trở về với cát bụi. Báu và Thủ đă thay mặt anh em tới Denver để chia buồn với gia đinh, c̣n tôi, tôi ngồi đây viết những ḍng này gửi bạn, cũng như tôi đă từng viết về Nẫm, người cựu SQHQ đạp xích lô nuôi con thuở nào: http://vinasoft.com/GuiBanMienXa_P1.htm#_Toc406520252
Vẫn biết ở vào tuổi chúng ḿnh trở về với cát bụi chỉ là chuyện thường t́nh, thế nhưng tôi vẫn có niềm đau v́ những chia lià.
Tôi có nhiều bạn, bạn thật ở ngoài đời và bạn ảo biết nhau qua văn chương. Hôm qua Tr. đến thăm tôi, cô bé tôi quen trên diễn đàn gần mười năm, từ lúc Tr. mới tốt nghiệp đại học cho đến bây giờ đă tay bồng tay mang. Tr. chỉ là một trong số những bạn ảo đă trở thành bạn thật ngoài đời với t́nh thân thật đậm đà, thế nhưng cũng có những người tôi quen biết đă ch́m vào chân mây, để mỗi lần nhớ đến tôi vẫn c̣n tiếc nuối khôn nguôi.
Bạn thân,
Những t́nh cờ đưa đẩy cho chúng ḿnh gặp gỡ, nhưng sóng gió của cuộc đời chia xa bạn và tôi. Tôi chưa bao giờ quên bạn cũ, nhất là vào những lúc như ngày hôm nay, khi tâm hồn chùng xuống v́ tiếc thương. Thân chúc bạn những ngày vui, dù bạn đang ở đâu đó gần bên tôi, hay xa tuốt bên kia đường chân trời.
T́nh thân,
Ngụy Xưa
Jan. 19, 2013
Sáng nay phải đi tới post offcice để gửi
sách cho một người ở xa. Từ nhà ra post office phải
qua vài con dốc sương mù dày đặc, ngày xưa tôi
in tập truyện “Về Nơi Mù Sương” đâu có ngờ
có một ngày tôi đă thực sự về một nơi
đầy sương mù vào mùa đông. Sương chỉ
làm cho cảnh đẹp thêm năo nùng, và thường tan vào
buổi trưa, trả lại tia nắng cuối ngày nên
nơi đây ít khi lạnh lẽo, nhất là đối với
tôi, trong ḷng lúc nào tràn ngập yêu thương. Yêu người
và yêu đời, bạn biết mà, phải không?
Hôm qua tôi thật xúc động khi một bạn miền
xa nói với tôi về cảm nghĩ khi đọc “T́nh
Thư Từ Mười Ngàn Dậm Xa”, và hỏi tôi mối
t́nh đó có thật hay không. Tôi mang sách của ḿnh ra đọc
lại, và thấy tâm t́nh của ḿnh nguyên vẹn như ngày
nào. Bạn biết đó là câu chuyện không có thật
nhưng tâm t́nh tôi viết trong đó, tâm t́nh của những
người yêu nhau nhưng sống xa nhau, th́ rất thật. Khi lang thang trên nét viết “T́nh
Thư Từ Mười Ngàn Dậm Xa” cùng với một
nhóm bạn văn, tôi đầu có ngờ câu chuyện t́nh
tạo dựng để bày tỏ tấm ḷng của những
người trẻ sinh ra và lớn lên tại hải ngoại
nhưng vẫn c̣n nghĩ đến Việt Nam, vẫn c̣n
đi t́m một quê hương,
lại gây xúc động
cho những người yêu nhau trong xa cách. Tôi cũng
đă từng yêu người ở bên kia bờ đại
dương , cũng đă từng ṃn mỏi mong chờ
thư người yêu hàng ngày, cũng đă từng viết
trăm thương ngàn nhớ nên tôi hiểu được
nỗi niềm của người bạn vừa quen.
Hôm cuối tuần vừa rồi tôi nhận
được một cú điện thoại từ bên
Pháp. Người gọi cho tôi là bà mẹ một cậu con
trai quen biết tôi qua văn chương. Bà mẹ biết
tôi nguyên là Sỹ Quan Hải Quân thời VNCH nên xin hỏi
thăm tôi về một người. Giọng bà ta bùi ngùi:
“không biết bây giờ anh ấy
có hạnh phúc không”. Tôi biết bà ấy hỏi chỉ
để mà hỏi chứ không cần câu trả lời,
và thật t́nh tôi cũng không biết mối liên hệ giửa
bà ấy và bạn tôi ra sao, nhưng tôi cảm nhận rơ
ràng t́nh cảm của người đàn bà ấy qua lời
hỏi thăm. Khi người ta thật sự yêu nhau th́
chỉ một ánh mắt, một nụ cười, một
câu nói thân t́nh cũng đủ biểu lộ, không cần
phải nói ra hết những ǵ rất thật trong ḷng, bạn
đồng ư với tôi không?
Bạn thân,
Tôi không biết là Th. sẽ nghĩ sao khi tôi cho bạn
ta biết là có một người con gái ngày xưa vẫn
c̣n đang nhớ tới ḿnh. Chắc là bạn ta thanh minh
thanh nga loạn cào cào là làm ǵ có (sợ vợ đập cho
một trận mà J), nhưng tôi biết lúc nào đó
một ḿnh đứng ngoài bờ biển, nh́n về chân trời
xa, bạn ta cũng sẽ nhẹ thở dài luống tiếc
những ngày vui. Dù chỉ yêu nhau một tháng hay một
năm để rồi xa cách nhau một đời, những
ngày tháng đó vẫn là một đoạn ân t́nh sâu lắng, để nhớ
để quên trong những ngày vàng c̣n lại của bạn
ta.
T́nh thân,
Ngụy Xưa
2/6/2013
Bạn thân,
Đă có nhiều lần tôi tâm t́nh với bạn là tôi chỉ viết về cái đẹp của t́nh người, viết để cho ḷng ḿnh nhẹ nhàng, để yêu thương cuộc đời và để yêu thương ḿnh. Hôm nay tôi viết về một chuyện t́nh buồn nhưng cũng thật là thiết tha.
Khi đó cô ấy c̣n trẻ lắm, mới ngoài hai mươi, c̣n rất thơ ngây và lăng mạn, yêu những bài thơ nhẹ như cánh vạc lưng trời, tươi mát như ḍng suối trong cánh rừng hiền hoà. Cô ấy yêu thơ nên yêu luôn thi sĩ, người viết những bài thơ t́nh khuấy động con tim, dù người ấy đă có gia đinh. Những lá thư t́nh được trao nhau, những tấm h́nh được gửi gấm để hẹn ḥ, ước mơ một ngày được d́u nhau trên con đường đầy lá vàng khô, cho những bàn tay trong tay thêm ấm, cho nụ hôn thêm nồng trên đôi môi mềm. Niềm đam mê như bất tận nên vào một buổi sáng se lạnh cô ấy đă từ giă gia đ́nh để t́m về một nơi rất lạ, không ước mơ ǵ hơn là được sống với người ḿnh yêu thương.
Chàng thi sĩ nghèo (có thi sĩ nào giầu không, bạn thân) nhưng cũng chắt chiu mướn cho cô ấy một apartment nhỏ để xây riêng cho ḿnh một mảnh thiên đường. Cô ấy đă sống những ngày rất hạnh phúc, những phút giây nóng bỏng làm tan chảy cả mùa đông băng giá để một đời không quên. Hai người không c̣n phải t́m nhau trong giấc chiêm bao, ban ngày họ gặp nhau ở những nơi công cộng như thể t́nh cờ, đủ để trao nhau một ánh mắt, một nụ cười, nhưng cũng có những hẹn ḥ kín đáo để họ cuốn lấy nhau trong yêu thương dù là ngày hay đêm.
Những lần hẹn ḥ anh ấy thường tới rất đúng giờ, nhưng có một lần anh ấy không tới được. Đêm đă khuya, khi người vợ đă mệt mỏi ngủ yên v́ suốt ngày săn sóc đứa con đau yếu, anh ấy mới có thể điện thoại phân trần. Cuộc điện đàm bị ngắt quăng nhiều lần v́ đứa con anh đang bồng trên tay lâu lâu lại cất tiếng khóc để anh phải dỗ dành. Cô ấy thẫn thờ nhận thấy là t́nh yêu cuồng nhiệt anh dành cho cô dù rất thật, rất mênh mông nhưng vẫn c̣n đứng sau t́nh gia đ́nh, một thứ t́nh rất thiêng liêng, khó dứt bỏ để cho anh sống vói cô, chỉ có cô, như là cô hằng mong. Ngày hôm sau cô lặng lẽ ra đi, bỏ lại một trời thương nhớ, mang theo một nỗi đau dịu dàng v́ cô biết anh vẫn c̣n rất yêu cô.
Sau anh cô cũng đă lại có nhiều cuộc t́nh, thật cũng như ảo, và cuộc t́nh nào cũng sôi động, nhưng tất cả đều rất ngắn ngủi v́ cô dễ chán nản, không bao giờ t́m lại được niềm đam mê ban đầu cô có với anh. Cô vẫn theo dơi anh trên các diễn đàn, vẫn đọc những lời thơ dịu dàng nhẹ như mây trời để thương để nhớ, ngay cả sau khi cô đă lập gia đinh, đă có con. Cô cũng làm thơ t́nh, hoạ thơ với nhiều người trên diễn đàn, nhưng những câu thương chữ nhớ rất t́nh tứ cô viết cho người lạ nhưng thực ra là cho anh, cho người yêu dấu của một thời xa xưa v́ cũng đă hơn mười năm từ ngày cô từ giă mảnh thiên đường nhỏ của hai người.
Bạn thân,
Tôi may mắn được cô ấy kể truyện đời, và tôi đă lọc hết những gam mầu xám, chỉ c̣n giữ lại một màu xanh mướt, để viết lại câu chuyện t́nh này. Đáng lẽ tôi phải viết chuyện của cô ấy dưới dạng truyện ngắn, như tôi đă từng viết “Tận Cùng Đam Mê” của một người tôi quen, để tôi có thể bỏ vào trong đó những tia nắng hồng, những nụ hoa thơm ngát, nhưng tôi thấy một bài tùy bút ngắn, và một chút hư cấu, thích nghi hơn để tôi gửi gấm tâm t́nh.
Tôi biết cô ấy rất yêu con nhưng chỉ coi chồng như người thân, một chỗ nương tựa trong lúc vẫn tôn thờ t́nh yêu tha thiết của ngày tháng cũ. Thời gian bên nhau trước đó là những ngày hạnh phúc, là một ân t́nh khó quên, nhưng con người không thể chỉ sống cho quá khứ mà quên đi hiện tại, và ỷ lại vào người khác cho tương lai. Ước ǵ cô ấy thực tế hơn, bước ra khỏi sương mù của t́nh yêu, chọn cho ḿnh một nếp sống tự lập về cả vật chất lẫn tinh thần. Mới hơn ba mươi tuổi, cuộc đời c̣n dài, tại sao để quá khứ ngăn cản bước chân như một số anh em chúng ḿnh đă mắc phải sai lầm năm 1975, khi mới đặt chân lên đất nước này.
Chúng ḿnh là từng là “lính đa t́nh”, đă dăm ba lần yêu đương nên dễ đồng cảm với những người như cô gái trong câu chuyện, phải thế không bạn thân? Thế nhưng nói chuyện lính đa t́nh là nói chuyện ngày xưa, bây giờ gươm đă cùn, hải pháo đă gẫy ṇng, mái chèo đă xuôi, kiếm được một mùi hương cũng khó chứ nói chi tới dăm ba mảnh t́nh, bạn đừng có mơ màng mà bị vợ đập cho một trận đấy nhé, bạn thân.
Thân chúc bạn những ngày vui, và nhớ giữ ǵn sức khoẻ để chúng ḿnh c̣n đi giang hồ, thăm những vùng biển xanh và sóng bạc đầu, nhớ lại những ngày tháng cũ khi chúng ḿnh ngang dọc trên biển Thái B́nh.
T́nh thân,
Ngụy Xưa
Feb. 2013
Bạn thân,
Chuẩn bị cho chuyến đi xa này tôi không chỉ náo nức v́ sẽ đặt chân tới ba quốc gia của Nam bán cầu mà sẽ c̣n gặp lại những người bạn mà đă hơn 40 năm chưa thấy mặt nhau một lần.
Sau biến cố tháng Tư năm 1975 anh em Bảo B́nh chúng ḿnh tản mát khắp bốn phương trời. Tám mươi mốt đứa bây giờ chỉ c̣n lại 60, và đa số sống những ngày cuối đời tại Mỹ, nhưng hiện giờ cũng có ba người, trong đó có “Cai Dù” bạn rất thân của Ngụy Xưa, chọn Australia làm quê hương thứ hai.
Ngày vào trường sĩ quan HQ tôi mới vừa 18, trong lúc “nó” đă là cai (hạ sĩ) của binh chủng Nhẩy Dù, mới đậu Tú Tài nên xin chuyển ngành, vào trường HQ để đi biển cho đỡ buồn, và từ đó anh em gọi nó là “Cai Dù” chứ chẳng ai c̣n nhớ đến cái tên rất Nam kỳ của thằng bạn môi thâm v́ hút thuốc lá Basto đen.
Cai Dù nằm trên, c̣n tôi nằm dười một cái giường hai tầng, đêm đêm cùng nhau nghe gió hú qua hàng dương bên bờ biển Thái B́nh. Những đêm khó ngủ tôi gạ gẫm Cai Dù kể chuyện bù khú cho “quan ta” nghe v́ lúc đó tôi c̣n khờ ơi là khờ, chưa biết mùi vị da thịt đàn bà ra sao, c̣n Cai Dù “chinh chiến” đă nhiều, nếm đủ ba bốn mảnh t́nh, nói đâu ra đó, cứ như ông Đồ giảng chữ Nho!
T́nh bạn của chúng tôi thắm thiết hơn khi chúng tôi cùng phục vụ tại Bộ Tư Lệnh HQ sau nhiều năm trên chiến hạm vật vă cùng sóng gió biển khơi. Lúc đó tôi làm việc trong nghành quân huấn, viết lách lăng nhăng cho tờ “Lướt Sóng” dưới bút hiệu “Quan Ta” c̣n Cai Dù “bị” nghiên cứu chiến thuật và chiến lược cho Pḥng 5, nên buồn t́nh ngồi viết tiểu thuyết “Đi Biển Đỡ Buồn”, kư tên “Độc Hành”, “cours” các em gái hậu phương.
Năm 1973 tôi lên đường qua Mỹ du học c̣n Cai Dù thăng cấp HQ Trung Tá, về Năm Căn/Cà Mâu, làm quan xứ lưu đày, và dù với phương tiện đầy đủ trong tay năm 1975 Cai Dù đă không di tản, bỏ đàn em bơ vơ như nhiều quan to khác. Cái giá phải trả là 11 năm tù đày trên núi rừng Bắc Việt nhưng Cai Dù không bao giờ hối hận, chỉ t́ếc là chưa đủ can đảm tuẫn tiết thay v́ cúi đầu chua xót, ngơ ngáo làm người hàng binh. Mười một năm thân tàn ma dại nhưng sau khi được thả ra vẫn c̣n đủ sức vượt biên, đến Úc làm người thủy thủ già ngồi buồn thương nhớ quê hương.
Đón tôi ở bến tàu Sydney, Cai Dù ôm tôi, ngửa mặt cười ha hả, nói liên tu bất tận về những ngày tháng cũ, 40 năm mà tưởng như là mới hôm qua, chưa bao giờ xa cách. Đêm về ngồi bên nhau với ly rượu buồn, Cai Dù mới tỉ tê kể chuyện đời ḿnh. Cuộc sống khó khăn của trâu chậm uống nước đục trên xứ người ảnh hưởng đến hạnh phúc gia đinh, Cai Dù và vợ chia tay cho cuộc đời thêm bơ vơ. Bạn tôi nói:
- Cái bút hiệu “Độc Hành” nó vận vào người nên cuối đời tao cô đơn.
Tôi hỏi:
- Có cách ǵ hàn gắn được không?
Cai Dù lắc đầu:
-
Đă thử vài lần nhưng không
đi tới đâu. Tao và cô ấy nhớ và nghĩ tới
nhau rất thường, nhưng gặp mặt là bất
hoà v́ những chuyện không đâu. Thôi đành, thà xa nhau để mà thương nhớ
nhau c̣n hơn là có nhau trong ṿng tay nhưng gây cho nhau những
buồn phiền.
Tôi mời bạn qua Cali chơi cho biết nước Mỹ một lần thế nhưng Cai Dù lắc đầu, nói gặp bạn vui lắm, nhưng cũng đă quen với cuộc sống cô đơn, ngày ngày ra biển câu cá hay ở nhà đọc sách ngủ vùi, thênh thang với những tháng ngày c̣n lại của cuộc đời. Tôi hỏi thêm là có trở về thăm VN lần nào không, bạn tôi lại lắc đầu:
- C̣n ǵ thiết tha nữa đâu mà về. Nơi đây là đất lạ nhưng vẫn c̣n chút t́nh người, cựu quân nhân của VNCH được đối xử như người Úc. 60 tuổi đă được lănh hưu bổng, không phải lo lắng về sinh kế, và dù không giàu có nhưng cũng chẳng thiếu thốn ǵ.
Chia tay bạn tôi nhẹ thở dài, biết là khó có lần gặp lại nhau. Bèo dạt mây trôi đưa tôi và Cai Dù mỗi người một phương, 40 năm gặp lại nhau cười nói như thể chưa bao giờ xa cách thế nhưng nh́n mái tóc đă thay màu, và những vết chân chim trên đưôi mắt, ḷng tôi chùng xuống, thương bạn xót xa v́ những thay đổi của thời gian.
Bạn thân,
Trên đường tới Úc tôi đă ngừng lại ở Tahiti, và có những buổi sáng trên bờ biển yên vắng tôi đă t́m được những giây phút b́nh yên cho tâm hồn, thế nhưng khi tàu Celebrity Solstice qua khe núi Milford Sound của New Zealand tôi đă thẫn thờ nhớ đường biển xưa khi chiến hạm tuần tiễu dọc theo bờ biển miền Trung của Việt Nam. Tặng bạn hai tấm h́nh để nhớ về những ngày tháng cũ.
Buổi sáng ở Hotel Meridien, Tahiti

Khe núi Milford Sound, New Zealand

T́nh thân,
Ngụy Xưa
April 1, 2013
Bạn thân,
Tuần qua tôi lái xe về lại Thung Lũng Hoa Vàng nơi tôi sống hơn 30 năm, nơi mẹ tôi c̣n đó cùng với các em tôi, và cũng là nơi bố tôi yên giấc từ năm 2000 tới giờ.
Trên đường về ḷng tôi chùng xuống khi ghé thăm Los Gatos Memorial Park. Nghĩa địa h́nh như càng ngày càng hoang lạnh, không biết là thật hay chỉ là cái cảm giác đơn côi v́ một ḿnh trong bóng chiều tàn? Cúi đầu khoanh tay trước mộ bia tôi th́ thầm: “Bố ơi, con về nè”, nhưng chắc là chẳng bao giờ bố tôi c̣n nghe được tiếng của đứa con trai bỏ nhà ra đi khi c̣n quá trẻ. Chùm hoa hăy c̣n tươi trong chiếc b́nh đầy nước v́ chắc là các em tôi cũng mới tới tảo mộ, thế nhưng những ngôi mộ bên cạnh không người thăm viếng trông thật là thê lương. Tôi đốt một nắm nhang, cắm trên đầu mộ của bố tôi, và của cả những ngôi mộ gần kề, ḷng bùi ngùi v́ âm dương xa cách.
Mỗi lần ghé thăm tôi thường có thói quen đi lang thang trong nghĩa địa, xem h́nh và đọc những ḍng chữ ghi trên mộ bia của những người đă qua đời. Có những người tôi biết, và cũng có những người hoàn toàn xa lạ, thế nhưng tôi đều thấy như thân quen v́ tôi đă tới nơi đó nhiều lần, và coi họ như là “hàng xóm” của bố tôi. Trong đám mộ bia đó có h́nh của một người đàn bà c̣n rất trẻ khi qua đời, trông rất giống một người con gái tôi đă gặp gỡ những ngày tôi theo tàu xuôi ngược các bến bờ Việt Nam. Tôi thường đứng nh́n tấm h́nh rất lâu, và đôi khi vẫy tay chào khi bước chân ra về, cứ như thể cô ta là một người bạn thân.
Bố tôi qua đời đă 13 năm nhưng mẹ tôi vẫn c̣n sống tuy rằng lưng cũng đă hơi c̣ng. Mẹ như ngọn đèn trước gió, 95 tuổi rồi c̣n ǵ, mặc dù vẫn c̣n rất minh mẫn. Đêm cuối tuần đó anh em tôi và các con cháu họp mặt đông đủ, cười vang về những câu chuyện của các ông chú bà cô một thời rất xa xưa khi họ hàng tôi c̣n sống trong lũy tre làng Thuận Tốn bên bờ sông Hồng, bỗng dưng mẹ tôi ngă nhào bất tỉnh v́ áp xuất máu lên quá cao. Xe cứu cấp tới đưa bà cụ vào bệnh viện trong lúc anh em chúng tôi thấp thỏm ngoài hành lang như lũ gà con mất mẹ, mấy giờ đồng hồ sau mới được cho biết là mẹ tôi bị gẫy xương vai và xương sườn. May là đầu và cổ không sao nên mẹ tôi đă tỉnh lại, đă biết kêu đau và đă chuyện tṛ được với mọi người. Mẹ tôi sẽ phải ở lại bệnh viện ít lâu, các em gái tôi thay phiên nhau trông nom, c̣n một lũ con trai vô tích sự như tôi chẳng làm được ǵ cho mẹ già những lúc yếu đau như thế này.
Bạn thân,
Chúng ḿnh có đất nước mà không có chỗ trở về v́ không muốn làm người xa lạ trên quê hương thế nhưng vẫn may mắn c̣n một chỗ gọi là “nhà” để đi về thăm viếng. Tôi theo đạo thờ cúng tổ tiên, và tôi hầu như không cầu xin điều ǵ bao giờ thế nhưng hôm nay tôi khấn thầm xin ông bà linh thiên phù hộ cho mẹ tôi được mau lành. Và trong cơn nức nở tôi gọi mẹ như thời thơ dại: “Mẹ ơi, mẹ đừng bỏ các con …”.
Vài hàng chia sẽ với các bạn lư do những ngày tôi ít vào diễn dàn, và thân chúc các bạn những ngày vui.
T́nh thân,
Ngụy Xưa
April 22, 2012
Bạn thân,
Mới đây đọc bài “Một Ngày Với Tuổi Trăm Năm” của tác giả Cao Đắc Vinh (http://diendan.vnthuquan.net/tm.aspx?m=793420) viết về ông thân sinh, tôi chợt thấy ḿnh có những ư nghĩ vu vơ. Ông cụ c̣n khoẻ mạnh nhưng đă trên 100 tuổi nên đôi lúc không c̣n minh mẫn, hiện sống ở California nhưng thỉnh thoảng vẫn yêu cầu các con lấy vé xe hoả cho ḿnh về … Sơn Tây, một nơi trong trí tưởng!
Trước khi qua đời vào năm 84 tuổi, bố tôi cũng đă ở trong t́nh trạng như vậy, đang cư ngụ tại San Jose nhưng nhiều lần vẫn nói các con gọi cho bố chiếc xích lô ra bến xe để về Thuận Tốn, một làng nhỏ ven sông Hồng thuộc Bắc Ninh, như thề là bố tôi c̣n đang sống tại Hà Nội 36 phố phường vào thập niên 1950!
Nơi chôn nhau cắt rốn của tôi cũng là Thuận Tốn, nhưng 5 tuổi tôi đă ra Hà Nội, 11 tuổi vào Sài G̣n, 15 tuổi lên Đà Lạt, 18 tuổi ra Nha Trang, và năm 20 tuổi theo chiến hạm xuôi ngược bến bờ VN, không ở một nơi nào lâu, thỉnh thoảng được về Sài G̣n, tạm gọi là nhà, để chờ lần tới ra khơi. Mười hai năm quân vụ nhưng cho đến lúc tan hàng ră ngũ vào năm 1975, tôi thật t́nh không ở một nơi nào liên tục gọi là nhà lâu được tới hai năm.
Năm nay tôi bước vào tuổi 70 rồi đó bạn. Bẩy mươi bây giờ đâu c̣n là “cổ lai hy”, thế nhưng cũng đă nhiều lần quên trước quên sau, và tôi chợt có ư nghĩ vu vơ không biết là ngày nào đó tôi sẽ hỏi con trai tôi, đứa bé sinh ra và lớn lên ở Mỹ, lấy vé xe lửa hoặc gọi xe xích lô cho tôi về nơi nào?
Có lẽ đó là một nơi dù không phải là nhà nhưng là một chỗ tôi chưa bao giờ quên. Tôi nghĩ đối thoại của bố con tôi khi ấy có thể sẽ là như thế này:
- Gọi cho bố chiếc taxi ra bến Bạch Đằng.
- OK, nhưng mà “Dad” ra bến Bạch Đằng làm ǵ?
- Chiến hạm sắp khởi hành, trễ tàu là tù đấy, “you” không biết sao?
Có lẽ con tôi sẽ nhẹ thở dài, im lặng d́u tôi ra công viên gần nhà, để tôi ngồi trên ghế đá nh́n mây bay, âm thầm nghĩ về ngày tháng cũ mà như vừa mới xảy ra đâu đó hôm qua.
Bạn thân,
Kim Khánh bạn tôi, tên viết tắt là K.K., bạn bè cùng khoá gọi là “Caca” hay “Củ Cải”, qua Mỹ làm việc hơn 30 năm cho một hăng điện tử, đến khi hồi hưu mà mỗi lần nằm mơ thấy trễ tàu vẫn giật ḿnh thức dạy, thao thức cho đến khi trời trở sáng. Hơn 30 năm an b́nh trên nước Mỹ không để lại một ấn tượng nào trong khi 12 năm quân vụ ở quê nhà khắc sâu vào tâm khảm như thể là vẫn c̣n đang sống trong thời chiến, đang quay cuồng với những ngày lênh đênh cùng sông nước và sóng gió biển khơi.
Bạn tôi chưa quên, và tôi nghĩ tôi cũng chưa bao giờ quên, thế nhưng nếu có ai hỏi tôi là có muốn sống lại một đời như cũ có lẽ là tôi sẽ lắc đầu v́ thật t́nh tôi cũng như bất cứ ai, không bao giờ yêu thích chiến tranh. Tuy nhiên tôi vẫn c̣n yêu biển, vẫn c̣n say mê ngắm sóng bạc đầu buổi sáng, nh́n mặt trời lặn cuối chân trời và ngàn sao lấp lánh trong đêm đen. Thỉnh thoảng tôi vẫn cùng bạn bè viễn du trên những du thuyền tới những vùng biển lạ, thăm những hải đảo xa xôi để nhớ Cù Lao Xanh, Cù Lao Ré, Cù Lao Chàm, Trường Sa, Hoàng Sa và những nơi thân quen của đất nước h́nh chử S mà tôi bao giờ cũng vẫn yêu thương.
Chỉ là những chuyến đi ngắn ngủi, thế nhưng cũng đủ vui cho những ngày c̣n lại của cuộc đời. Tôi lại sắp lên đường, lần này bạn đi cùng với tôi nhé, để chúng ḿnh nhắc nhở với nhau về những tháng ngày xanh, về những nơi đă đi qua trong quá khứ mà một đời không quên.
T́nh thân,
Ngụy Xưa
May 5, 2013
Bạn thân,
Thường th́ khi viết về bạn bè tôi luôn luôn dùng tên thật của bạn v́ tôi chỉ viết với tấm ḷng thương mến nhưng với J. xin cho tôi được dùng tên tắt v́ người yêu của bạn ta là người nổi tiếng trong cộng đồng, và nhất là trên các diễn đàn.
Khi J. “cặp” người đàn bà ấy anh em chúng ḿnh ai cũng ngạc nhiên v́ dù từng là Quan Năm tàu thủy nhưng J. cũng như chúng ḿnh vẫn chỉ là những kẻ vô danh trong lúc người đàn bà ấy, N., đă là người có tiếng tăm, đă có dăm ba cuộc t́nh, và cuộc t́nh nào cũng kết thúc trong một khoảng thời gian tương đối ngắn. Anh em chúng ḿnh “cá” với nhau chắc là cũng chỉ sáu tháng hay một năm J. rồi cũng sẽ ôm một nỗi buồn. Lạc quan như Ngụy Xưa cũng đoán nhiều lắm là hai năm.
Sáu tháng trôi qua, một năm rồi hai năm trôi qua, tất cả anh em chúng ḿnh đều là “người thua cuộc”. Thua nhưng chẳng ai buồn, mừng là đằng khác v́ mối t́nh của J. và N. vẫn đằm thắm, J. vẫn bảnh bao với những tiện nghi của cuộc sống mới, và hơn thế nữa J. và N. như bóng với h́nh. Cuộc họp mặt hàng tháng nào của anh em chúng ḿnh cũng có hai nhân vật đó, và không những thế N. c̣n đôi lần khoản đăi anh em. Tôi nghĩ là N. đă thấm mệt với những cuộc t́nh trong quá khứ nên chấp nhận J. như người người yêu cuối đời, và tôi đă dùng một bút danh khác, viết một truyện ngắn về mối t́nh của hai người, vui với hạnh phúc của những người yêu nhau.
Đúng ba năm ba tháng và ba ngày cuộc t́nh của J. và N. bỗng dưng tan như “hoa sóng trong đại dương”. J. buồn buồn thông báo cho bạn bè biết, trong một lần họp mặt hàng tháng, là t́nh yêu của J. và N. đă tan vỡ, và J. là người chủ động chia tay, tuy nhiên hai người vẫn c̣n giữ mối liên lạc liên quan tới việc làm. Anh em chúng ḿnh h́nh như không mấy ngạc nhiên cho lắm, và cũng không hoàn toàn tin những ǵ J. kể lại, nhưng chỉ biết kín đáo nh́n nhau thở dài, thương bạn c̣n măi long đong vào những tháng năm cuối đời.
Đến thăm “bạn ta” ở căn pḥng nhỏ nguyên là văn pḥng của ông chủ nhà in chúng tôi mới biết rằng J. chưa bao giờ hết yêu, chưa bao giờ quên người đàn bà đă mang đến cho J. những ngày vui mà J. có thể đổi cả thiên thu lấy một nụ cười. H́nh ảnh của “nàng” chan hoà trên vách tường, và tên “nàng” nguyệch ngoặc khắp nơi trong căn pḥng bừa bộn với sách báo. Ừ, quên làm sao mùa thu dịu êm lúc bắt đầu cuộc t́nh! V́ lư do riêng tư nào đó hai người chia tay tuy nhiên tôi biết J. vẫn mong nối lại nối lại mối t́nh. Người đàn ông đầy tự ái nên J. không mở lời, thế nhưng tôi tin là chỉ một lời mời gọi của N. chắc là J. sẽ quên hết giận hờn. Tôi không biết là N. có c̣n chút thương nhớ nào dành cho J. hay là trái tim đă khô héo v́ những tan vỡ trong quá khứ nhưng tôi không nghĩ là người ta có thể dễ dàng gạt bỏ nhau ra khỏi cuộc đời khi đă từng yêu thương nhau. Tôi thương bạn, và tôi thầm mong.
Bạn thân,
Tôi chắc là bạn và tôi khi c̣n trẻ cũng đă từng làm tan vỡ những mối t́nh v́ tự ái. Bây giờ tóc không c̣n xanh, và tôi không đủ tư cách để khuyên can những người như J. và N., thế nhưng khi viết về mối t́nh của họ tôi muốn gửi gấm tới những người trẻ tôi quen một chút tâm t́nh. Không cuộc t́nh nào không có sóng gió, nhưng khi vẫn c̣n thương nhớ những mùa thu dịu êm th́ hăy “Gọi Người Yêu Dấu”, v́ biết đâu chẳng xóa tan được những hiểu lầm, và nối lại được t́nh thân nồng thắm trong cuộc đời.
Tôi đă trải qua một thời kiêu hănh, và tôi đă biết thế nào là nhớ thương. Mong là lúc nào bạn cũng vui.
T́nh thân,
Ngụy Xưa
June 1, 2013
Bạn thân,
Mùa hè bắt đầu trong thung lũng với những ngày nắng chan hoà, nghe “Ngày Tháng Hạ” của P.D., ḷng chợt thấy bâng khuâng:
Ngày tháng hạ, mênh mông buồn
Ḷng vắng vẻ như sân trường
Hàng phượng vĩ cũng khác thường
Nhỏ tia máu trên con đường
…
Âm điệu bài hát “mênh mông buồn”, tưởng như là nhạc của ban Phượng Hoàng hơn là t́nh ca của Phạm Duy, khơi dậy kỷ niệm của những ngày trẻ dại, mặc dù tôi đă xa sân truờng rất lâu.
Mùa hè với tôi cũng đầy kỷ niệm. Buổi sáng thức dậy mở cửa ra vuờn sau thấy hoa lựu vương văi trên sân tôi buồn buồn nhớ những câu thơ cũ viết về một người bạn của ḿnh ngày xưa:
Khi anh về
hoa rơi trên lối cũ
Chim đă xa
rừng và lá đă thay màu
Mây cũng u
buồn bay đi viễn xứ
Và chúng ḿnh
thôi không c̣n có nhau.
Bạn tôi bị lưu đày trên núi rừng Bắc Việt hơn mười năm, khi trở về thành phố mới biết gia đinh đă tan vỡ, người vợ mang con vượt biên, và đă gá nghiă với người khác, nên bạn tôi chỉ c̣n biết ngậm ngùi chấp nhận số phận hẩm hiu.
Ngày bạn sang Mỹ tôi đón bạn về ở với ḿnh, hai đứa hàng đêm ngậm ngùi nhắc chuyện xưa, thế nhưng cũng chỉ được ít lâu bạn giă từ cơi tạm v́ hai buồng phổi rách nát, hậu quả của những ngày lao lực trong trại tập trung “cải tạo”. Người vợ cũ từ Âu Châu qua chít vành khăn tang trắng, nhỏ ḍng nước mắt nhớ thương thêm một lần, và là lần cuối cho một người đă có thời dấu yêu.
Tôi không bao giờ quên được ngày u buồn khi thân xác bạn được đưa và ḷ hoả thiêu v́ đó lày ngày 5 tháng Năm, ngày lễ độc lập của Mexico, ngày người Mễ ở San Jose xuống đường tưng bừng trong lễ hội, c̣n anh em Bảo B́nh chúng ḿnh, đứng “vẫy tay chào buồn, anh đi”! Gần mười năm rồi đó bạn, thế nhưng hàng năm cứ thấy người Mễ đội nón rộng vành, mặc áo quần xanh đỏ, chạy xe thành từng đoàn, bóp c̣i inh ỏi, kỷ niệm ngày vui của họ, th́ cũng là ngày tôi nhớ bạn cũ đến thẫn thờ.
Bạn thân,
Tôi yêu và quí bạn, thế nhưng mùa hè năm nay tôi ngậm ngùi chia tay một người bạn đă nhiều năm gắn bó v́ một lư do không tiện nói ra. Nghĩ măi về một câu nói đă ṃn: “ở đời có một trăm chuyện th́ tới chín mươi chín chuyện không được hài ḷng” để an ủi chính ḿnh.
Dù sao thi cũng chỉ là một cơn mưa trái mùa của những ngày hè rực rỡ. Chúng ta vẫn luôn luôn yêu đời và yêu thương người, phải thế không bạn thân?
T́nh thân,
Ngụy Xưa
June 25, 2013
Bạn thân,
Cám ơn bạn đă gửi lời thăm hỏi.
Tôi vẫn thong dong với ngày tháng hạ, và ngày nào cũng
là chủ nhật của những tháng năm vàng. Mùa hè
năm nay thời tiết nước Mỹ không được
ôn hoà, miền Đông mưa gió ngập lụt trong lúc miền
Trung và miền Tây nóng như thiêu, cháy rừng khói lửa mịt
mù, thế nhưng nơi tôi cư ngụ gần San Diego khí
hậu vẫn ôn hoà, ban đêm gió lùa qua song cửa, đủ
lạnh để đắp một tấm chăn mềm.
K. vẫn ngồi nhà telecommute c̣n tôi cắm cúi … học
thi, không phải thi lấy bằng cấp để mũ
áo xêng xang v́ cái thuở ấy đă xa rồi, mà thi để
lấy lại bằng lái xe v́ tôi bị tickets nhiều quá
nên Nha Lộ Vận (DVM) đ̣i khảo sát lại, và xem mắt
tôi có c̣n nh́n thấy đường! Ngày trẻ lái xe sport
hai cửa, hung hăng chạy mù trời, bị phạt
tơi bời cũng đáng tội, c̣n bây giờ lái xe 5 cửa
to đùng, đầu óc lơ
mơ nên cũng vẫn cứ bị phạt dài dài. Trước
đây tôi đă phải thi lại … hai lần mới đậu
v́ tưởng ḿnh “ngon” không chịu học bài, lần này sợ
bị … vợ mắng nên đành mở PC xem trước mấy
bài thi, c̣n cái vụ đo mắt th́ yên chí, mắt càng già
càng sáng (đúng cả nghĩa bóng lẫn nghiă đen), không
cần đeo kính vẫn lái xe được như thường,
may mắn hơn ông bạn CaCa (KK), che mắt phải mới
biết mắt trái đă mù! J
Vừa rồi bị phạt v́ tôi ung dung … quẹo
trái, không để ư là đèn signal đă đổi từ
màu vàng sang đỏ, tiền phạt có hơn 500 U.S.
dollars, nhưng nhằm nḥ ǵ v́ tôi sắp … giàu to rồi bạn
ạ. Hầu như ngày nào tôi cũng nhận được
email của mấy anh Ả Rập nhờ rửa tiền,
hoặc của mấy ông ba Tàu báo tin tôi được thừa
hưởng gia tài của của một người cùng họ,
và món tiền nào cũng vài chục triệu Mỹ kim chứ
bộ ít sao! Có cả con cháu nữ hoàng Anh hồ hởi cho
biết là email address của tôi may mắn trúng số, và yêu
cầu tôi gửi tên họ, địa chỉ để họ
gửi cho vài triệu bảng Anh!
Đùa với bạn tí cho vui chứ trên cái cơi đời
ô trọc này làm ǵ có chuyện dễ dàng như vậy. Giả
dụ mà bạn cũng nhận được những loại
thư như thế (tôi chắc là có), và nếu bạn mà
liên lạc với mấy tên bịp bơm đó th́ họ
sẽ yêu cầu bạn gửi cho họ vài chục dollars
“phí tổn” để họ làm thủ tục gửi tiền
cho bạn, rồi sau đó quên bạn luôn. Trong một triệu
người nhận được email thế nào cũng
có một vài người ngây thơ nên những lá thư
như vậy vẫn được gửi ra đều
đều. Thường th́ tôi xóa ngay khi nhận những
lá thư như thế, nhưng cũng có những lần bực
ḿnh, thay v́ gửi tin tức cá nhân tôi chỉ gửi hai chữ:
“F. U.”, và có lần dư th́ giờ v́ không có việc ǵ làm,
tôi viết dài ḍng hơn, đại khái “nước Mỹ
lúc này đang gặp khó khăn về tài chánh, ngân quĩ thiếu
hụt, thay v́ gửi tiền cho tôi xin ông gửi thẳng
cho tổng thống Obama về Nhà Trắng, chỉ cần
ghi “White House” là thư tới nơi, không cần địa
chỉ dài ḍng”. Chắc là
đọc thư tôi mấy tên bịp bợm trong thế
giới mạng thế nào cũng chửi thề ồn ào.
Mùa hè cũng có những ngày vui. Bạn bè và thân quyến
từ xa về thăm, tâm t́nh chuyện ngắn chuyện
dài nhiều đêm tới khuya mới chia tay. Hai cô bé từ
Pháp qua thích nơi hoang dă này nên giă từ trong lưu luyến
và mong có ngày trở lại. Chỉ tiếc là mẹ tôi
năm nay quá yếu nên không thể theo em tôi xuống
đây, đi bộ trên con đường ven biển để
nhớ về thành phố Nha Trang của một thời xa
xưa. Tôi đă gặp nhiều bạn văn nhưng
cũng c̣n những người tôi chưa gặp một lần,
mặc dù vẫn c̣n liên lạc mật thiết. Mùa hè rồi
sẽ qua, mùa thu dịu êm sẽ về để tôi
thương nhớ đầy vơi nhưng cũng xin cám
ơn cuộc đời đă cho tôi những tháng ngày yên
vui.
Bạn thân,
Tháng tới tôi sẽ lại đi xa, tới thăm
một nơi mà 50 năm xưa tôi đă t́nh cờ đến
một lần để sống lại chút kỷ niệm
của thời hoa niên. Biển bên đó mấy hôm nay sóng
gió, nhưng với chúng ḿnh th́ cũng chỉ là b́nh thường
v́ những tháng năm nhọc nhằn trong quá khứ đủ
cho chúng vượt qua những
khó khăn của cuộc đời. Mong bạn lúc nào
cũng yên vui.
T́nh thân,
Ngụy Xưa
July 10, 2013
Bạn thân,
Buổi tối hôm đó tôi vừa đếm thêm một
ngày b́nh yên của cuộc đời th́ cơn suyễn kéo
đến sau khi bị ói mửa v́ những cơn đau
quặn. Hơi thở ngắn và đứt đoạn,
cái Pro-Air inhaler không c̣n hiệu
nghiệm mặc dù tôi đă hít thật mạnh nhiều lần.
Tôi nằm vật ra giường cố gắng chịu
đựng, hy vọng là rồi cũng như mọi lần,
cơn suyễn sẽ đi qua, thế nhưng K. không yên
ḷng nên gần nửa đêm đă cố gắng lái xe
đưa tôi vào bệnh viện cấp cứu.
Pḥng emergency đầy người chờ đợi
tuy nhiên người y tá trực đă vội vă để
tôi lên xe lăn, đẩy ngay vào pḥng trị liệu khi
nghe K. báo cáo là tôi đang bị asthma attack. Người ta
nói may mà tôi tới kịp nếu không ngừng thở vài
phút là tiêu đời! “Chỉ là khó thở mà nhiều
người chết v́ suyễn, ông biết không?” Vị bác
sĩ trẻ nói với tôi sau khi đưa hai ống oxygen
vào mũi và bắt tôi hít thật mạnh hơi thuốc bốc
ra từ máy nebulizer gắn vào miệng. Những sensors
được gắn khắp người để
đo áp suất, theo dơi hoạt động của tim phổi,
và y tá lấy máu từ cánh tay đem thử nghiệm. Thuốc
trụ sinh cũng được bơm vào mạch máu v́ sợ
rằng tôi bị nhiễm trùng khi nôn mửa. Ba mươi
phút sau nhịp thở của tôi mới trở lại
điều hoà, và hơn một giờ sau tôi cảm thấy
như đă b́nh thường. Người y tá bắt đầu
gỡ những sensors, và tôi nghĩ là ḿnh sẽ được
cho về lại nhà. Thế nhưng …
Kết quả thử máu làm bác sĩ lo ngại, những
con số đỏ ḷm trong tờ print-out có nghĩa là các
cơ quan nội tại của tôi không hoạt động
b́nh thường, ông ta nói nhiều danh từ chuyên môn mà tôi
không hiểu hết, và kết luận là tôi c̣n phải ở
lại pḥng cấp cứu để làm thêm vài thử nghiệm.
Ông ta nói thêm, tùy theo kết quả thử nghiệm có thề
tôi sẽ được di chuyển tới một bệnh
viện chuyên môn để giải phẫu ngay. Họ lại
để tôi nằm yên trên giường và người y tá
da đen to lớn đẩy tôi khắp bệnh viện
trong lúc K. lo âu ngồi chờ. Có máy móc nào họ đem áp dụng
cho tôi hết, Ultra sound, Xray, MRI … May mà họ không bắt tôi
thử phân và nước tiểu v́ tôi ghét mấy cái chuyện
này!
Gần 5 giờ sáng họ mới lại đẩy
tôi về pḥng cấp cứu nơi K. ngồi chờ. K. lo
âu hỏi tôi “Có mệt không”, tôi mỉm cười nói
đùa bằng tiếng Anh “Yes, but I’m still alive.” Người y tá bật cười,
nhe hàm răng trắng nhởn, chúc tôi b́nh an trước khi
ra khỏi pḥng. Nửa giờ sau bác sĩ mới trở lại,
cho tôi biết là tim gan phèo phổi của tôi đều b́nh
thường, và xin lỗi là đă “hành” tôi đủ điều
v́ ông ta không yên tâm với kết quả thử máu, và một
phần v́ tuổi tác của tôi. Ông ta để tôi ra về
sau khi cho một đơn thuốc dài tḥng, và yêu cầu tôi
hôm sau đến gặp bác sĩ gia đ́nh ngay để
được theo dơi sức khoẻ.
Về tới nhà khi trời gần sáng, tôi thao thức
không ngủ được v́ hậu quả của thuốc
chích nhưng trong ḷng thật an vui. Tôi không sợ chết
đâu bạn ạ, có lẽ v́ tôi đă có được
hầu hết những ước mơ nhỏ bé của
đời người, không có ǵ cho tôi c̣n phải phàn nàn
hay tiếc nuối nếu một ngày nào đó tôi vĩnh viễn
ra đi, và hơn thế nữa tôi “cao số” lắm. Ngày
xưa chiến hạm do tôi chỉ huy bị pháo kích, mảnh
đạn làm rách tung một tà áo nhưng tôi không trầy một
mảnh da! Ở vào tuổi này, sau mỗi cơn mỗi
cơn đau ốm tôi lại thấy yêu đời
hơn, quí trọng cuộc sống hơn, và tha thiết với
người thân và bạn bè hơn. Ngoài một gia đ́nh
êm ấm, tôi vẫn c̣n những người bạn từ
thời thơ ấu, từ những ngày lê la trên ghế
nhà trường, và từ những tháng năm dựa vai
nhau trong đời quân ngũ. Sáu mươi tuổi tôi mới
bước vào con đường văn chương, và
trong thế giới mênh mông đó tôi đă gặp biết
bao nhiêu người cho tôi thương yêu và trân quí. Một
người đàn ông đă 80 tuổi mà tôi chưa gặp
mặt bao giờ mới đây viết cho tôi: “Hai quyển
sách trước của anh tôi đọc đi
đọc lại không biết chán, c̣n khuyến khích các con
tôi đọc v́ chúng nó ở vào hoàn cảnh giống
như nhân vật trong truyện.” Có lẽ ông bạn tôi nhắc tới “T́nh Thư Từ
Mười Ngàn Dậm Xa”, viết
về tâm t́nh của những người trẻ, lớn
lên hoặc sinh ra trên đất Mỹ nhưng vẫn c̣n
nghĩ đến Việt Nam, vẫn c̣n đi t́m cho ḿnh một
quê hương.
Bạn thân,
Cái “bill” gần 10 ngàn dollars cho mấy giờ
đồng hồ nằm trong pḥng cứu cấp nhưng
tôi không có ǵ phải phàn nàn v́ công ty bào hiểm trả gần
hết, và tôi thật sự cảm khích sự tận tụy
của y tá và bác sĩ đă giúp tôi qua giây phút ngặt nghèo.
Tuy nhiên không ai muốn tới pḥng cấp cứu nếu
tránh được nên tôi đă mua riêng cho ḿnh một cái
nebulizer để tự lo cho chính ḿnh khi cần. Bây giờ
sức khoẻ của tôi đă gần như b́nh thường,
tôi trôi theo ḍng thời gian,
thanh thản với cuộc đời, buổi sáng nh́n nắng
vàng trước ngơ, nghe chim hót sau vườn với ly café ấm
nồng là lúc tôi nghĩ tới những ngày tháng cũ êm
đềm, và tôi nhớ tới bạn miền xa nhiều
lắm, bạn biết không? Mong là lúc nào bạn cũng an
vui.
T́nh thân,
Ngụy Xưa
July 22, 2013
Bạn thân,
Gần 10 năm trước đây bạn khuyên
tôi không nên đi du lịch
Trung Quốc v́ người Tàu đang giết dân Việt
ḿnh trên biển. Tôi không nghe lời bạn, và đă viết
cho bạn để biện minh hành động của
ḿnh:
… “Trống Trường-Thành
lung lay bóng nguyệt” đưa tôi đi. Từ nhỏ chúng
ta đă học văn chương VN và vô t́nh chúng ta đă
thấm vào trong huyết quản những nét hoang đường
kỳ thú của văn chương Trung Quốc. Dù biết
chắc rằng phần lớn chỉ là hư cấu
nhưng không mấy ai không ao-ước nh́n thấy sông Tiền-Đường
nơi Thúy Kiều gieo ḿnh tự vẫn, thấy Giang Nam
nơi Nhậm Ngă Hành bị giam dưới đáy Tây-Hồ,
hay thấy chùa Hàn Sơn ở Hàng Châu nơi Trương Kế
nằm trên thuyền viết Phong Kiều Dạ Bạc?
Hôm nay tôi viết để xin lỗi bạn về
những sai lầm trong quá khứ, dù muộn màng, v́ tôi
đă đi, và tôi đă thất vọng ê chề. Tháng Năm trời nóng, Vạn Lư
Trường thành người đông như kiến, chen nhau cắm cúi leo dốc, có thấy
ǵ đâu ngoài những viên gạch, và những bức tường!
Tôi tới được một vọng đài trên đỉnh
cao, nh́n xuống cũng chỉ thấy chân tường nham
nhở và dơ dáy. Bên trong thành là những quán bán đồ
kỷ niệm rẻ tiền, mua về chỉ làm cho nhà
thêm rác rưởi. Làm ǵ có tiếng trống thúc quân oai hùng,
làm ǵ có bóng trăng mơ hồ theo gót chinh phu như tôi
thường tưởng tượng khi c̣n ngồi trên ghế
nhà trường đọc Chinh Phụ Ngâm! Tây Hồ, sông
Tiền Đường và nơi Trương Kế neo thuyền
viết Phong Kiều Dạ Bạc cũng tầm thường
như bao nhiêu nơi tôi đă từng đi qua, đă thấy
tận mắt nên không c̣n nét kỳ ảo trong văn
chương. Những nơi đó đâu có mang hồn sông
núi như những địa danh dù rất tầm thường
trên đất nước Việt ḿnh.
Thú thật với bạn, “Cấm Thành” cũng chỉ
giống như cô đào hát đă về già, bôi son trát phấn
nhưng cũng không dấu được vẻ tang
thương, không có ǵ cho tôi phải gật đầu thán
phục hay ước mơ được trở lại
thêm một lần. Không, không bao giờ tôi trở lại,
nhất là từ ngày thấy rơ dă tâm bành trướng của
phương Bắc, chiếm đất, chiếm đảo
và đang Hán hoá dân Việt ḿnh.
Thăm viếng những địa danh chỉ là chuyện
nhỏ không đáng mang ra đây bàn với bạn. Điều
tôi muốn nói là từ lâu bạn đă nh́n thấy dă tâm của
người Tàu, trong lúc tôi cũng như bao nhiêu người
khác vẫn c̣n ngu ngơ. Như đă nói, tôi say mê văn
chương Trung Hoa, đă từng đọc những tác
phẩm cổ điển, và có thời đă coi tôn thờ
những nhân vật trong những tác phẩm của Kim Dung
một cách điên cuồng đến độ tự học
chữ Hán để mong đọc được nguyên
tác, thế nhưng chưa đọc được một
cuốn sách chữ Hán nào tôi đă bội thực với
văn hoá Tàu! Truyện Tàu đầy răy trong những
thư viện online. Phim Tàu nhan nhản trong Youtube và
Netfix. Dă tâm bành trướng và
Hán hoá đất Việt của Trung Hoa đă quá rơ ràng cho
nên đă từ lâu tôi không c̣n đọc lại những pho
kiếm hiệp mà tôi từng say mê. Truyện nào viết về
nước Tàu tôi không đọc, phim Tàu tôi không xem. Tôi
không muốn tâm hồn tôi bị Hán hoá, thế nhưng
buồn thay, bạn biết không, bây giờ nhiều tác giả
người Việt cũng thi nhau viết truyện … Tàu!
Hàng hoá độc hại của Tàu đang giết dần
ṃn dân Việt, và ngay trên nước Mỹ này hầu
như tất cả đồ gia dụng đều nhập
cảng từ Trung Hoa. Tôi cũng nhất định không
mua bất cứ món ǵ “made in China” nếu tôi t́m được
món hàng “made in USA” hay bất cứ từ một nơi nào
không phải là Tàu, dù giá có đắt hơn. Chỉ là một
hành động tiêu cực, nhưng thực t́nh tôi không biết
làm ǵ hơn khi mà những người đang cai trị
nước Việt của chúng ta chấp nhận sự
xâm nhập của Trung Quốc, và bắt bỏ tù những
người yêu nước biểu t́nh bày tỏ tấm
ḷng tha thiết với quê hương!
Bạn thân,
Tôi căm thù bọn người với tham vọng
biến nước Việt của chúng ḿnh thành một mảnh
đất riêng của họ nhưng thực ra tôi không bao
giờ ghét bỏ người Tàu. Bạn bè tôi có người
sinh ra ở Trung Hoa lục địa, có người nguyên
gốc Đài Loan. Tôi cũng đă từng có những mối
t́nh với những người con gái mang hai ḍng máu Hoa Việt,
và bây giờ con trai tôi cũng đang “date” một cô gái
người Tàu. Dân tộc nào cũng có những người
tốt và người xấu, và chắc bạn cũng
đă đọc “Người Trung Hoa Xấu Xí” của Bá Dương, thế
nhưng người Việt ḿnh cũng có những cái
đáng buồn. Tôi chỉ không muốn Việt Nam ḿnh bị
Hán hoá, để bất cứ lúc nào tôi cũng có thể trở
về, tự do đi lại trên quê hương, nghe tiếng
thông reo trên núi rừng Đà Lạt, ngắm nh́n mặt trời
ló dạng trên biển Đông, nghe tiếng nói hiền hoà của
những người dân miền sông nước Cửu
Long, mà không phải xin chiếu khán của Tàu! Chỉ là một
ước mơ nhỏ nhoi thế nhưng sợ rằng
rồi đường về
quê xa lắc v́ bọn người cai trị u mê!
Chỉ nghĩ tới
ngày nước Việt không c̣n, tôi đă muốn khóc v́
đâu có niềm đau nào xót xa hơn! Tôi biết bạn
cũng rất buồn, nhưng hăy cứ ước mơ
là hồn thiêng sông núi sẽ giúp dân tộc ḿnh giữ
được quê hương. Hăy cứ ước mơ
nhé, bạn hiền.
T́nh thân,
Ngụy Xưa
Aug. 8, 2013
Bạn thân,
“Ngày mai anh đi, biển
nhớ tên anh gọi về”.
Tôi sửa một chữ trong bài hát của TCS để
kể cho bạn nghe về một người con gái tôi gặp
gỡ năm nào tại San Juan, Puerto Rico.
Hơn bốn mươi năm rồi đó bạn!
Tàu ghé bến, tôi lên bờ lang thang trong thành phố lạ,
lúng túng với tấm bản đồ thắng cảnh
trong tay, ngơ ngác nh́n, không biết đi về hướng
nào. Cô ấy th́nh ĺnh xuất hiện, mỉm cười
chào hỏi người khách lạ, và bằng broken English
hai chúng tôi làm quen với nhau, để có với nhau một
kỷ niệm mà qua bao nhiêu năm dài tôi vẫn không quên. Cô
sinh viên nhỏ nhắn dễ thương đó muốn thực
tập Anh ngữ nên trở thành tour guide, nắm tay tôi chen
chúc trên những chuyến xe bus đông người,
đưa tôi rong chơi khắp thành phố, và cuối cùng
tới một băi biển cát trắng, nước trong xanh
như đôi mắt người con gái gốc Tây Ban Nha tôi
vừa quen. Tôi nhờ một người lạ chụp
cho chúng tôi một bức h́nh, và cô ấy đă ôm lấy
tôi, ngả đầu trên vai như một đôi t́nh
nhân.
Chia tay nhau và không hẹn bao giờ gặp lại v́
tôi biết chỉ là bèo nước tương phùng một
lần ngắn ngủi, và cô ấy cũng không thể nào tới
tiễn đưa tôi ngày hôm sau v́ chiến hạm cặp cầu
trong quân cảng của Hải Quân Hoa Kỳ, người
dân địa phường không được quyền
vào. Tàu tách bến đi về hướng kinh đào Panama,
tôi đứng trên đài cao nh́n về thành phố, bâng
khuâng nhẹ thở dài v́ nhớ người.
Tấm h́nh chụp chung với cô gái đó tôi mang trên
người nhiều năm, cho đến khi tôi quen và yêu một
người con gái bên bờ sông Hàn. T.N. “tịch thu” tấm
h́nh v́ không muốn tôi nhớ tới bất cứ ai ngoài
người tôi đang yêu. Tuần tới tôi trở lại
San Juan, đi lại một đoạn của đường
biển xưa, và cũng là để sống lại một
giây phút êm đềm của đời thủy thủ. Tôi
không nghĩ là sẽ có một phép lạ cho tôi gặp lại
người con gái năm xưa đó, và nếu có gặp lại
cũng đâu có thể nào nhận ra nhau. Tôi đâu c̣n là
người thủy thủ trẻ trung năm nào, và cô ấy
bây giờ có lẽ cũng đă là một bà già tóc bạc
da mồi. Kỷ niệm một thời đẹp như
giấc mơ, gặp lại nhau làm chi cho thực tế
phũ phàng. Tôi đă thất vọng năo nề với thắng
cảnh Trung Quốc người đông như kiến,
chen lấn nhau mà chẳng thấy
được ǵ, nào đâu có “trống trường thành
lung lay bóng nguyệt” huyền ảo của thơ văn
như tôi viết cho bạn trong lá thư vừa qua.
Bạn thân,
Một người bạn văn hỏi trong cuộc
đời lang bạt tôi có mối t́nh nào sâu đậm hay
chỉ là thoảng qua như một lần ghé bến. Thú
thật với bạn là tôi có nhiều lần gặp gỡ,
và lần nào cũng để lại cho tôi những rung
động để trở thành những kỷ niệm
không quên. Người con gái tôi gặp ở San Juan năm
nào đó không thể coi là một người t́nh, chỉ
là thoáng qua thế mà tôi vẫn nhớ, như vậy làm sao
quên được những người đă cho tôi bờ
môi nóng và da thịt mềm, dù thời gian có ngắn ngủi
hay đă có nhau một năm
hay một tháng của cuộc đời.
Mùa hè Carlsbad nắng vàng vẫn rực rỡ,
nhưng khi tôi từ San Juan trở về trời sẽ lại
sắp vào thu, và mùa thu dịu êm là mùa thu cho tôi nhớ
người. K. vẫn ở bên tôi thật dịu dàng, buổi
sáng vẫn pha cho tôi ly cà phê ấm nồng, vẫn nh́n tôi bằng
đôi mắt thương yêu mỗi khi tôi húng hắng ho v́
cơn suyễn, và vẫn thường đếm những
buổi sáng có nhau bên đời v́ không ai biết là ḿnh c̣n lại
bao nhiêu năm trong cuộc sống. Mối t́nh nào cũng
sâu đậm, nhưng chỉ có mối t́nh cuối là
đáng kể nhất v́ đó là t́nh yêu, và t́nh nghiă, mà chúng
ta mang theo đến phút tận cùng của cuộc đời.
Tôi không bao giờ phải một
lần xa bến nữa, và bạn cũng vậy, phải
thế không bạn thân?
T́nh thân,
Ngụy Xưa
Aug. 12, 2013
Bạn thân,
Khi tôi trở lại, thành phố không c̣n như
xưa! Các cao ốc ngất ngưởng mọc lên khắp
nơi như muốn thách thức bầu trời xanh. Chỉ
c̣n lại toà cổ thành đen x́ với những khẩu
đại bác cổ lỗ sĩ v́ người ta muốn
giữ lại một chút lịch sử cho thành phố San
Juan này. Hơn bốn mươi năm rồi c̣n ǵ, và lẽ
dĩ nhiên tôi cũng không thể nào nhận ra cô gái đă
t́nh cờ gặp gỡ, đưa tôi đi thăm nơi
chốn đó một ngày vui năm nào.
Từ Embassy Suite hotel tôi
bước lần ra băi biển. Biển vẫn xanh
ngát đến tận đường chân trời. Một
đoàn sinh viên đang nô đùa trên băi cát trông thân quen, thế
nhưng tôi cũng không chắc đây là băi biển năm
xưa tôi đă đứng chụp h́nh với người
con gái đó. Tất cả chi c̣n là kỷ niệm, và kỷ
niệm nào rồi cũng “có những tàn phai”.
Tôi có nhiều gặp gỡ trong đời thường
cũng như đă kết bạn với nhiều người
trên phố ảo. Có những người tôi đă gặp
mặt, có người chưa bao giờ thấy nhau một
lần, và một số vẫn c̣n giữ mối t́nh thân
nhưng cũng có nhiều người đă ch́m vào chân mây
cùng với tháng năm. Vừa rồi một bài tùy bút của
HLC có nhắc tới hai thi sĩ mà cô ta rất yêu thích,
đó là “cpsn” và “V”. Hai người này tôi đều đă
gặp, và “V” c̣n gửi tặng chúng tôi một bài thơ với
lời mở đầu thân thiết:
“Gửi
Trần Quang Thiệu, Ngô Đồng, Nguyên Nhân, Chu Lai, Trịnh
Khánh Thiêng, Sương Mai, Mạc Phương Đ́nh, Hoàng
Dung...cho một ngày vui rất ngắn và một nỗi nhớ
rất dài...”
Để nghe năm tháng cuồng điên nhớ
một giấc hải hồ
đă khuất xa
Mùa
thu thay áo vàng
quá khứ
Gió
thoảng Tây Hồ
những bước qua
Màu
trắng em yêu
c̣n măi đó
Một
khối t́nh si
vẫn nặng ḷng
biển cứ ngàn năm
con sóng vỗ
để chúc thư t́nh viết chẳng
xong
Mưa
cho t́nh nồng
hương tóc rối
theo tôi qua măi những con
đường
nào biết thời gian
đi rất vội
về thôi năm tháng
đă mù sương
Gửi
bạn miền xa
t́nh một thưở
lưu lạc quê người
những nhớ quên
Như
một cành lan ngày bỗng gió
vẫn đợi ai về
hong nắng lên..
Vọng Âm
07-10-2007
Tôi biết hai anh c̣n
đâu đó trong thế giới ảo thế nhưng
đă từ lâu lắm tôi không nghe tin. Riêng “Cô Nương”
HLC (mà tôi thường gọi là đùa là “bà già giết giặc”
v́ những bài viết gay gắt chống Việt gian) vẫn
c̣n liên lạc với tôi nhưng đa số những
người mà anh VÂ đề tặng đă ít c̣n xuất
hiện trên diễn đàn. Vừa rồi qua Australia tôi
đă có ư định đi t́m vợ chồng NN/CL, nhưng
tiếc thay du thuyền chỉ đi đến Sydney, hăy
c̣n cách xa Brisbane một đoạn đường quá dài,
nên tôi vẫn chưa có dịp gặp lại hai người
bạn văn.
Thành viên rời bỏ diễn đàn v́ càng ngày “blog”
và “social networks” như Facebook, Twitter càng thịnh hành. Ở
những nới đó bạn bè liên lạc với nhau trong
ṿng thân quen, hầu như không bị kẻ lạ làm phiền
đến độ phải yêu cầu Ban Điều Hành
can thiệp như trên diễn đàn. Đôi khi người
ta bỏ đi v́ bất đồng ư kiến với
BĐH, với thành viên khác, hoặc v́ hiểu lầm hay thất
vọng với những người mà một thời họ
đă coi như người thân. Tôi cũng đă có những
lần lỡ lời khiến bạn bè xa cách thế
nhưng ở đời mấy ai tránh được lỗi
lầm! Nhớ một thời tôi tung tăng trên diễn
đàn, hầu như vào “nhà” nào cũng để lại lời
làm thân, và đă có những người bạn miền xa nhớ
nhau không đo bằng ngàn dậm, mà bằng cả tinh hà.
Bây giờ họ ở đâu, và có bao giờ nghĩ tới
những ngày vui khi có nhau?
Bạn thân,
Tôi mới trở lại thăm “Thung Lũng Hoa Vàng”,
nơi tôi sinh sống hơn ba mươi năm trước
khi t́m về nơi hoang dă này. Bạn bè tôi c̣n ở đó
nhưng hầu như ai cũng đă “có những tàn phai”.
Quỳnh, vợ mới qua đời, chiều chiều lê
bước chậm chạp lên chùa nghe kinh kệ, Lập với
hai bàn chân mỏi không c̣n lái được xe, Nghiă im ĺm trên
xe lăn, lặng lẽ nh́n tháng ngày qua … và tôi nữa, những
cơn suyễn thỉnh thoảng kéo đến làm hơi
thở gấp gáp như thể vừa chạy đua tới
cuối đường. C̣n đâu người của biển
trên boong tàu gió lộng, và c̣n đâu những chiều hoàng
hôn êm đềm ở những bến bờ yêu
thương! Đời sống rồi một ngày cũng
sẽ qua, xá ǵ kỷ niệm của những ngày tháng
cũ, phải thế không bạn thân?
Hăy cứ chắt chiu và yêu thương cuộc đời
c̣n lại, bạn nhé.
T́nh thân,
Ngụy Xưa
Sept./3/2013